ĐỊNH MỆNH TRONG MƠ - C11
Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:29:39
Lượt xem: 423
15
Sau khi qua sinh nhật 19 tuổi, Trần Vọng Dã như trở thành một con người khác.
Cậu ấy học hành rất chăm chỉ.
Như một miếng bọt biển, cậu liên tục tiếp thu những kiến thức đã từng bỏ lỡ.
Cậu ấy cũng không còn giao du với đám hồ bằng cẩu hữu nữa.
Thỉnh thoảng, Hà Tri Lạc đến tìm cậu ấy:
"Có phải vì cô gia sư của anh hay không, rốt cuộc cô ta đã cho anh uống canh bùa mê gì..."
Không đợi cô ta nói hết câu, Trần Vọng Dã đóng sầm cửa lại:
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Em không có hôn ước với Hà Tri Lạc."
Cậu ấy đột nhiên nói.
"Huhm." Tôi nhìn cậu ấy một cách kỳ quái:
"Cậu giải thích chuyện này làm gì?"
"Em không muốn để chị hiểu lầm, em không thích cô ta, cũng chưa từng nghĩ sẽ ở bên cô ta."
".....Giải thích thì cứ giải thích, đừng có hôn."
Trần Vọng Dã giữ chặt lấy gáy tôi, tiếp tục hôn đầy mãnh liệt.
Kể từ sau nụ hôn đêm sinh nhật đó.
Trần Vọng Dã, một khi đã bắt đầu, liền không thể kiểm soát.
Cậu ấy mê mẩn việc nếm mọi hương vị của tôi, tìm đủ mọi lý do để đòi hôn:
"Đề thi thử em làm cũng không tệ đúng không?"
"Đó không phải là lý do để hôn."
"Em chỉ muốn một chút phần thưởng thôi."
Ánh mắt thiếu niên u ám, tràn ngập dục vọng.
Ngón tay cậu ấy nhẹ nhàng vuốt ve môi tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dinh-menh-trong-mo/c11.html.]
"Chị, hẹn hò với em nhé ….. được không?"
Như yêu tinh mê hoặc!
Hình ảnh đó liền hiển thị trong đầu tôi.
Không ai có thể cự tuyệt được Trần Vọng Dã như thế này .
Tôi cố gắng giữ lại chút lý trí, đẩy cậu ấy ra:
"Để sau rồi nói.”
16
Không phải tôi cố ý để Trần Vọng Dã phải chờ đợi.
Tôi chỉ cảm thấy rằng, tôi và cậu ấy không cùng một thế giới.
Chúng tôi quá khác biệt.
Cậu ấy hiện tại đang bị cảm xúc chi phối, có lẽ chỉ là sự bốc đồng.
Loại bốc đồng mà bất cứ thanh niên nào cũng có.
Cậu ấy không quan tâm đến hiện thực, nhưng tôi thì có.
Đến nỗi những giấc mơ tưởng chừng là tương lai kia, có lẽ cũng chỉ như bao giấc mơ bình thường khác.
Tôi phân biệt rõ ràng.
Rồi một ngày nào đó, chúng tôi sẽ phải trở về quỹ đạo riêng của mỗi người.
Chỉ là, tôi không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Cuối tháng Tám.
Chuyện tôi đánh Trần Như Sơn cuối cùng cũng bị Chủ tịch Trần phát hiện.
Dù gì thì đó cũng là con trai của ông ta.
Tôi bị sa thải.
Nhưng, Chủ tịch Trần đưa ra một yêu cầu, không được nói với Trần Vọng Dã rằng tôi bị sa thải.
Đổi lại, ông ta sẽ giới thiệu cho tôi một công việc thực tập.