ĐỊNH MỆNH TRONG MƠ - C14
Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:30:19
Lượt xem: 313
Đồng nghiệp không nghi ngờ:
"Thôi kệ đi! Tối nay chúng ta đi ăn liên hoan đi, chúc mừng hội chợ việc làm hôm nay đã thành công viên mãn."
"Được đấy, được đấy."
Mọi người nhiệt liệt tán thành.
Đúng lúc này, đồng nghiệp E bỗng nhiên hỏi:
"Cậu chủ nhỏ có muốn đi cùng không?"
Mấy đồng nghiệp khác hận không thể đạp anh ta một cái:
"Cậu hỏi linh tinh gì vậy, người ta còn phải lên lớp nữa đấy!"
"Đúng vậy, cậu chủ nhỏ rất bận..."
"Không bận."
Trần Vọng Dã cong môi mỉm cười, ánh mắt lướt qua tôi:
"Thật trùng hợp, tối nay tôi không có tiết học."
…
Liên hoan, nhưng phải mang theo một tổ tông.
Mọi người cẩn trọng từng lời nói, không ai dám lộn xộn.
Cuối cùng, vẫn là đồng nghiệp E uống quá chén, không sợ ch mà khoác vai Trần Vọng Dã.
"Cậu chủ nhỏ."
"Gọi tôi Tiểu Trần là được."
"Tiểu Trần, cậu đúng là người tốt, chẳng trách lại thi đỗ Đại học A, hôm nay gặp cậu, tôi quả thật lau mắt mà nhìn!"
Tất cả mọi người trên bàn đều toát mồ hôi thay vị đồng nghiệp này.
Nhưng Trần Vọng Dã không hề nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dinh-menh-trong-mo/c14.html.]
Ngược lại cậu ấy khách khí nói: "Cảm ơn anh Vương."
Cách nói chuyện của cậu ấy thực sự đã khiến mọi người phải ngạc nhiên vì sự trưởng thành và điềm tĩnh.
Nhưng trên gương mặt cậu ấy vẫn cười nhạt như cũ.
Tựa như có một tấm màn ngăn cách không ai nhìn thấu.
"Ợ... Tiểu Trần, nghe nói cậu sắp có chuyện vui, tới đây, anh Vương chúc mừng cậu trước nhé."
"Tôi vẫn còn độc thân, sắp có chuyện vui là thế nào?"
"Ơ? Không phải cậu với tiểu thư nhà họ Hà chụp ảnh nắm tay, còn công khai luôn rồi à?"
Trần Vọng Dã ngạc nhiên nhướn mày:
"Tôi với cô ta đã hoàn toàn không còn liên lạc, sao có thể cùng nhau chụp ảnh?"
"Ài, hóa ra là hiểu lầm."
Anh Vương xấu hổ cười gượng:
"Nhưng mà Tiểu Trần, điều kiện của cậu tốt như vậy, chắc ở trường có nhiều cô gái theo đuổi lắm đúng không?"
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Tôi cũng không rõ, cũng không quá để ý đến những chuyện đó."
Trần Vọng Dã đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ nhàng với tôi:
"Cô giáo Tiểu Dương, cô chưa nói cho mọi người biết sao?
"Nụ hôn đầu của em là dành cho cô đấy."
20
Bầu không khí trên bàn ăn tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ngay cả người da mặt dày như tôi, giờ phút này chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống.
Anh Vương nháy mắt tỉnh rượu.
Anh ta cười gượng: "Ha ha... Ha... Cái này…. Cái kia ….có phải chúng ta vừa nghe phải cái không nên nghe hay không..."