Dỗ chàng - 6
Cập nhật lúc: 2024-07-02 22:31:49
Lượt xem: 1,707
15
An Tế không cho ta đi gặp Hạ Cửu Nương nữa.
Ta hỏi hắn: "Vậy có phải ngài không giận nữa không?"
Hắn không nói.
Ta nhảy đến trước mặt hắn: "Có phải không tức giận?"
Hắn quay đầu bước đi.
Ta lại nhảy qua: "Có phải hay không?
Bị ta làm phiền, hắn cau mày nói: "Ừ, không tức giận nữa.”
Ta lập tức nở nụ cười: "Thật tốt quá!”
Ta lấy trong n.g.ự.c ra một món đồ chơi nhỏ đưa cho hắn: "Này, cho ngài.”
Đó là một tượng đất nhỏ mặt không biến sắc.
Ta vừa nhìn đã chọn trúng, tượng đất này và An Tế quả thực giống nhau như đúc, ha ha ha ha.
An Tế nhướng mày.
Ta nhét tượng đất vào tay hắn trước khi hắn kịp nói.
Sau đó xoay người bỏ chạy không quay đầu lại.
……
Những ngày sau đó, so với tưởng tượng của ta nhanh hơn nhiều.
Ta tận tâm tận lực bảo vệ an nguy của An Tế.
Hắn trở nên bề bộn nhiều việc, hơn nữa, tốc độ thay đổi sắc mặt cũng càng lúc càng nhanh.
Ở bên ngoài khuôn mặt tươi cười đón người, vừa về tới trong phủ, mặt tựa như bị phủ một tầng băng.
Lạnh đến người lạ chớ đến gần.
Nhưng ta là ai?
Liễu Âm ta cũng không phải người bình thường.
Ta chống cằm nhìn An Tế.
Hắn vừa viết chữ, vừa nói: "Nếu ngươi thật sự không có việc gì thì tự mình ra ngoài chơi.”
Ta lắc đầu: "Vậy không được, ta phải bảo vệ ngài.”
Bút của An Tế dừng một chút: "Tùy ngươi.”
Ta gọi hắn một tiếng: "Điện hạ.”
An Tế: "Nói.”
Ta hỏi hắn: "Ngài ở bên ngoài thích cười như vậy, tại sao sau khi trở về liền không cười?"
An Tế nhìn ta một cái, thần sắc tối tăm không rõ: "Muốn nhìn ta cười sao?”
Ta gật đầu lia lịa: "Muốn! Cười lên rất đẹp!”
An Tế: "Đi ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có.”
Ta: "......”
16
Ngày tháng trôi qua.
Ngày Trung thu năm sau, bên ngoài đường người đông nghịt, trên đường treo đầy đèn lồng đủ mọi màu sắc.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta thấy vui vẻ trên mái nhà.
An Tế ở phía dưới gọi ta: "Liễu Âm, xuống đây!”
Ta đáp một tiếng, bay xuống.
“Chúng ta ra ngoài chơi đi?”
Theo lý mà nói, hắn sẽ đồng ý. Ở chung lâu, ta cũng biết được tính tình của hắn, người này nhìn lạnh, nhưng rất dễ nói chuyện. Nhưng lần này, ta nghĩ sai rồi.
An Tế sai người khoá đại môn lại: "Tối nay, tất cả mọi người không được ra khỏi phủ.”
Ta sửng sốt một chút: "Hả?”
An Tế nhìn ta thật sâui, hắn nói: "Liễu Âm, thời điểm chúng ta quay về Tây Xuyên đã đến.”
……
Đêm đó, bên ngoài người ngựa hỗn loạn.
Tiếng kêu gào hoảng sợ của dân chúng không ngừng truyền vào.
Nghe nói, Tam hoàng tử của Đông Lâm vốn chỉ biết sống phóng túng đã mưu phản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/do-chang/6.html.]
Ta nhìn về phía An Tế, trong chuyện này nhất định có dấu chân của hắn.
Ta cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi hắn: "Ngài xen vào, làm sao có thể thoát ra an toàn?"
An Tế rất tự tin: "Ta đã ra tay, thì tự khắc có cách thoát ra an toàn.”
Sự thật chứng minh, hắn tự tin quá mức.
17
Tam hoàng tử Tô Tấn chỉ vào ta: "An huynh đã muốn về chốn cũ, vậy để nàng lại cho ta đi.”
Lúc này ta mới phát hiện, người này chính là "Tô huynh" nói chuyện với An Tế lần đó.
Khá lắm, hắn mơ ước ta đã lâu.
Ta nhất thời có chút giật mình.
Cái này...... g..iết hắn hình như không phải ý hay.
An Tế đứng ở bên cạnh ta hồi lâu không nói chuyện, sắc mặt không tốt lắm.
Ta quay đầu nhìn An Tế một cái: "Hắn đang nói chuyện với ngài đấy.”
An Tế: "......”
Giọng hắn rất trầm: "Liễu Âm, ngươi có thể đừng vô tâm vô phế như vậy được không? Ngươi thật sự muốn theo hắn tiến cung sao?”
Ta ăn ngay nói thật: "Ta không sao cả, chỉ cần ngài đừng quên đưa Ngân Diệp Cẩm cho ta là được.”
Tô Tấn có vẻ vui mừng.
An Tế hoàn toàn đối lập với hắn, gần như muốn ăn th..ịt người.
Hắn giận quá hóa cười: "Được, rất tốt! Vậy ngươi cứ đi đi, ta sẽ mang Ngân Diệp Cẩm làm quà mừng.”
……
Hôm đó ta cùng Tô Tấn tiến cung, hắn sai người thay cung phục hoa lệ cho ta, nói là buổi tối muốn thị tẩm.
Đêm đó, ta bỏ chạy.
Ta vừa chạy vừa ném trâm vàng và tua rua trên đầu, cung phục trên người cũng cởi dần. Ta chạy như điên, vốn tưởng rằng phải đuổi thật lâu mới có thể đuổi kịp xe ngựa của An Tế, không ngờ ở cửa cung đã thấy.
Hắn... vẫn chưa đi.
Trong lòng ta vui vẻ, phi thân nhảy vèo một cái chui vào.
An Tế mở to hai mắt nhìn ta.
Biểu cảm so với bình thường sinh động gấp trăm lần.
Ta không kịp giải thích, đưa tay vỗ mã phu đang ngây ra như phỗng một cái: "Đi mau!"
……
Xe ngựa dần dần rời khỏi cổng thành.
Ta thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn ngồi phịch trong xe ngựa: "Mệt c..hết lão nương rồi.”
An Tế đưa tay cởi áo choàng, ném tới trên người ta: “Mặc y phục vào.”
Hắn không hỏi ta tại sao chạy ra, ta cũng lười giải thích.
Chỉ vươn tay ném đồ trong lòng cho hắn: “Này, tặng ngài.”
Hắn sửng sốt một chút: "Đây là......”
Ta: "Bản đồ biên phòng Đông Lâm.”
An Tế: "......”
Ta: "Đi nhanh một chút đi! Hiện giờ Tô Tấn đang muốn g..iết ta!”
18
Xe ngựa chạy như điên ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tới Tây Xuyên.
Dọc đường đi tâm tình ta rất tốt, thỉnh thoảng ngâm nga ca hát.
An Tế hỏi ta: "Có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
Ta gật đầu.
Hắn: "Ngươi muốn Ngân Diệp Cẩm làm gì?”
Ta cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới nói: "Cứu người. Sư phụ ta trúng độc, phải dùng Ngân Diệp Cẩm cứu mạng. Lúc trước ta xuống núi tính tới tìm ngài, trời xui đất khiến trùng hợp bị ngài bắt đi. Ta là một cô nhi, được sư phụ nhặt trong tuyết. Người cho ta cái mạng thứ hai, lại truyền võ công cho ta, dạy ta làm người. Ta phải cứu người.”
An Tế trầm mặc không nói gì.
Ta nheo mắt, tiến đến trước mặt hắn: "Ngài sẽ không đổi ý chứ?”
An Tế nhướng mày: "Nếu ta đã đáp ứng chắc chắn sẽ không nuốt lời. Ngân Diệp Cẩm kia đối với ta mà nói chỉ là niệm tưởng, cho ngươi thì có làm sao?”
“Vậy là tốt rồi."