DỖ DÀNH - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-22 22:47:30
Lượt xem: 3,723
Văn án
Dạo gần đây, thằng ngốc mà tôi nhặt được cứ hay nhìn chằm chằm vào m.ô.n.g tôi.
Có lúc còn ôm tôi và gọi: "Vợ ơi!"
Tôi không thể chịu nổi nữa, đẩy anh ta ra: "Tôi không phải vợ của anh!"
Thằng ngốc bị dọa sợ, mắt đẫm lệ, lông mi khẽ rung, giọng nói uất ức: "Vợ ơi..."
Tôi mềm lòng trong giây lát: "Thôi được, cứ gọi đi."
Dù sao anh ta cũng chẳng hiểu gì.
Cho đến một tháng sau, tôi nhìn thấy thông báo tìm người của một gia đình đại gia ở Bắc Kinh.
Người này chẳng phải giống y hệt thằng ngốc nhà tôi sao?!
Ban đêm, người đàn ông đã khôi phục trí nhớ từ lâu gối đầu lên cổ tôi.
Đồng thời, anh ta không ngần ngại mà cọ sát.
Giọng nói nguy hiểm nhưng bình thản: "Vợ à, bị em phát hiện rồi..."
1
"Vợ ơi!"
Thằng ngốc thấy tôi về nhà, liền lao đến ôm lấy eo tôi.
Tôi không ngẩng đầu lên, hỏi anh ta: "Hôm nay xem phim gì rồi?"
Thằng ngốc cúi xuống, khuôn mặt đẹp trai một cách khác thường: "《Bá đạo tổng tài yêu mạnh mẽ》."
Tôi cười.
Giơ tay điểm nhẹ vào trán anh ta: "Đừng xem mấy cái đó nữa, sớm muộn gì cũng làm hỏng đầu óc."
Nói xong tôi chợt nhớ ra.
Hình như bây giờ đầu óc anh ta cũng không được tốt lắm.
Nhìn chiều cao một mét tám tám, khuôn mặt lạnh lùng quý phái, lông mi dài và cong.
Làn da trắng đến phát sáng.
Tiếc là đầu óc không được tốt, IQ có vẻ chỉ bằng đứa trẻ bảy tám tuổi.
Tôi tiếc nuối thở dài hai tiếng.
Vốn dĩ có thể là người tình trong mộng của tôi.
Giờ lại thành đứa trẻ trong mộng.
"Tôi không phải vợ của anh." Tôi ghét bỏ nói, "Sau này tôi sẽ lấy một tổng tài bá đạo, IQ một trăm rưỡi."
Thằng ngốc dường như không hiểu, chớp chớp mắt, lại muốn ôm tôi: "Vợ ơi..."
Tôi tránh ra: "Đừng lợi dụng việc mình không hiểu gì mà động tay động chân!"
Dù hành vi và lời nói trước mặt như trẻ con.
Nhưng dù sao cũng là một người đàn ông cao lớn.
Bị một người đàn ông lạ ôm vào lòng khiến tôi nổi da gà.
Tôi còn chưa yêu đương lần nào.
Không thể để thằng ngốc này chiếm lợi thế được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/do-danh/chuong-1.html.]
"Ăn... ăn cơm."
Trong lúc ngẩn ngơ, thằng ngốc mang đến một bát mì, trên có một quả trứng chiên, hương thơm ngào ngạt.
"Anh biết nấu mì à!" Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta.
Nhìn ánh mắt ngại ngùng và mong chờ của anh ta, tôi không kìm được, đưa tay xoa đầu anh ta: "Ngoan lắm."
Sau đó mang bát mì đến, gắp lên ăn hai miếng, suýt chút nữa thì nôn ra.
Mẹ nó.
Đây là báo ơn bằng thù à!
Đây là mì nấu bằng nước biển à?
Mặn đến mức tôi phải tìm nước uống khắp nơi.
"Sao vậy?"
Thằng ngốc chớp chớp mắt, ngạc nhiên nhìn tôi.
Ừm.
Nhìn vào mắt anh ta, không phải cố ý.
"Không ngon à?"
Thằng ngốc thất vọng cúi đầu.
Nhìn thấy lòng tôi mềm nhũn, nên an ủi: "Ngon lắm, ngon đến chết."
Rồi dưới ánh mắt mong chờ của anh ta, tôi nghiến răng ăn hết bát mì.
Ăn xong, tôi giấu luôn túi mì đi.
Tôi biết anh muốn giúp đỡ.
Nhưng đừng vội.
Tôi uống hết ba chai nước khoáng, mới đỡ mặn.
Tôi nằm trên giường, cảm giác như sắp chết.
"Vợ ơi..." Thằng ngốc rụt rè ló mắt nhìn tôi từ cửa.
"Mai anh xem phim khác đi." Tôi bất lực nói.
Chợt nghĩ lại.
Anh ta xem 《Bá đạo tổng tài yêu mạnh mẽ》 gọi tôi là vợ.
Ngày mai xem 《Lưỡi kiếm ánh sáng》 chẳng phải gọi tôi là "đồng chí" à?
Trời ơi.
Nghĩ đến thấy đúng đắn quá.
Quá... quá kỳ quái.
Nếu để anh ta xem 《Cung tỏa tâm ngọc》 chẳng phải gọi tôi là "phi tần" à?
Bây giờ trẻ con học hỏi nhanh như vậy.
Không thể không đề phòng.
Vẫn là khóa TV lại thôi.