DỖ DÀNH - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-22 22:52:51
Lượt xem: 1,838
9
"Giúp anh tắm! Vợ ơi!"
Trần Gia Thư đã như ruồi muỗi vo ve bên tai tôi cả buổi tối rồi.
Tôi kiên quyết từ chối: "Không thể nào, tuyệt đối không thể!"
Trần Gia Thư thấy khóc lóc, làm loạn cũng không có tác dụng, liền trừng mắt: "Anh sẽ bỏ nhà đi!"
Nói rồi bước về phía cửa.
Tôi vừa tức vừa buồn cười: "Anh đi đi, xem anh có thể đi đâu..."
Bỗng nhiên tôi nhớ ra.
Trần Gia Thư bị người ta hãm hại, mới lạc đến đây.
Nếu không quan tâm, để anh ta ra ngoài, chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Nghĩ đến đây, tôi vội ngăn anh ta lại: "Được rồi, giúp anh tắm là được chứ gì?"
Tôi nghiến răng.
Chỉ là giúp một anh chàng cao 1m88 tắm thôi mà?
Dễ dàng quá mà!
Tôi thanh tâm quả dục, không màng danh lợi, đúng không?
Nhắm mắt xoa cho anh ta là xong!
"Anh tự cởi quần áo, quần lót thì giữ lại." Tôi quay lưng, khoanh tay, "Nhanh lên."
Trong phòng tắm chật hẹp, tiếng sột soạt phía sau bị phóng đại lên vô hạn.
"Anh xong rồi!"
Tôi từ từ quay lại, nhắm mắt mò mẫm: "Giơ tay lên, không được để dính nước, sữa tắm đâu? Đưa... a!"
Tay bị ai đó nắm chặt, ấn vào làn da nóng bỏng.
Tôi mở mắt: "Anh làm gì vậy!"
Mở mắt ra không ngờ lại thấy cảnh tượng này.
Cơ thể hoàn hảo không chút che đậy trước mắt tôi.
Khiến tim đập thình thịch.
Hơi thở ngưng lại, đầu óc căng thẳng, chỉ cảm thấy không khí xung quanh loãng đi.
Quay người định chạy ra ngoài.
Nhưng vừa bước được một bước.
Đã bị ôm ngang eo.
"Thả tôi ra!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/do-danh/chuong-9.html.]
"Vợ ơi, em đi đâu? Không phải nói sẽ giúp anh tắm sao?"
"Tôi không tắm nữa! Không tắm nữa!"
"Không được, đã nói phải giữ lời! Nhanh giúp anh tắm đi!"
Tôi bị ép vào cửa, phía sau dính vào một cơ thể ấm áp.
"Trần Gia Thư! Đừng để tôi phải nói lần thứ hai!"
Tư thế này khiến tôi có cảm giác bị kiểm soát, trong lòng có chút sợ hãi, liền hét lên.
Vừa hét lên tôi đã hối hận.
"Trần Gia Thư là ai?"
Giọng phía sau lạnh đi vài phần.
"À anh nghe nhầm rồi, tôi bảo anh tắm xong thì đọc sách mà, ha ha ha."
"Vợ ơi."
Đầu anh ta bất ngờ hạ xuống, nhẹ nhàng đặt trên vai tôi.
"Em chỉ thuộc về tôi, em chỉ có một con ch.ó nhỏ của tôi."
Không hiểu sao.
Giọng nói này khiến tôi cảm thấy xa lạ.
Tôi không khỏi run rẩy.
Lúc này cần phải dỗ dành anh ta!
"Đúng, em chỉ có một con ch.ó nhỏ, không bao giờ tìm người khác, anh yên tâm."
Sau một hồi lộn xộn.
Tôi lấy khăn xoa qua loa cho anh ta.
Khi nằm trên giường, Trần Gia Thư lại đưa tay ôm tôi vào lòng.
"Tay của anh!"
Tôi đẩy anh ta.
"Dùng tay kia."
Trong bóng tối, tôi nằm trong lòng anh ta.
Hơi thở đầy mùi hương an lành của Trần Gia Thư.
Lâu lắm tôi không nhắm mắt.
Đêm nay.
Chắc là đêm cuối cùng rồi.