ĐOẠN DỮ TIÊU KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-11-04 10:57:03
Lượt xem: 115
Thực ra ta có thể đoán được vì sao, bởi vì ta càng lớn càng giống vị cô cô đã mất của mình.
Một đêm nọ, ta đi tìm A Diễn, hắn không có ở đó, một lúc sau, Thôi Hạo say khướt bước vào.
Đó là lần đầu tiên ta thấy hắn say đến vậy, ánh mắt mơ màng, mặt đỏ bừng.
Hắn loạng choạng tiến lại gần ta, đột nhiên đẩy ta ngã xuống giường, ta bị hắn đè lên người, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt ta, đôi môi run rẩy của hắn lượn lờ cách ta một tấc, dường như muốn đến gần, nhưng lại do dự lùi lại.
"Miểu Miểu, ta nhớ nàng..." Hắn mơ màng nói nhảm.
"Đừng yêu Bùi Hoàn nữa được không? Hắn ta không xứng đáng!" Hắn nhìn chằm chằm vào ta, nắm chặt cánh tay ta đến mức đau nhói.
Cô cô tên là Đoạn Vân Miểu, còn Bùi Hoàn là tên của Hoàng thượng.
Lúc này ta mới nhớ ra, hôm đó là ngày giỗ của cô cô.
Đúng lúc ta đang không biết làm sao, A Diễn trở về, sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.
Thiếu niên mười bốn tuổi như cây trúc vươn mình, vóc dáng đã cao gần bằng Thôi Hạo, cơ bắp cuồn cuộn ẩn dưới lớp áo giống như vẻ mặt dữ tợn của hắn lúc này.
Hắn nổi giận xông tới, tung một cước đá văng Thôi Hạo, "Tên thái giám chó má! Ngươi dám động vào một sợi tóc của Tiêu Tiêu thử xem!"
Thôi Hạo nằm trên mặt đất, run rẩy cười như điên, nước mắt nước miếng chảy ròng ròng, giọng nói còn thê lương hơn cả gió thu, "Miểu Miểu, nàng nghe thấy không, con trai nàng gọi ta là tên thái giám... Ha ha ha..."
A Diễn bế thốc ta đang run rẩy lên, đi đến con đường trong cung mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.
Dưới ánh trăng, gương mặt góc cạnh của thiếu niên được phủ một lớp ánh bạc dịu dàng, sống mũi cao và đôi lông mày đẹp đến mức không chân thật.
Ta cúi đầu ôm lấy đầu gối, giọng nói buồn bã, "A Diễn, huynh nói xem ta có giống cô cô lắm không?"
Hắn ngây người nhìn ta, nghiêm túc lắc đầu, "Không giống, không hề giống, Tiêu Tiêu chính là Tiêu Tiêu."
Đôi mắt đen láy của hắn như chứa đầy những vì sao vụn vỡ, trái tim ta tưởng đã c.h.ế.t từ năm bảy tuổi bỗng nhiên đập loạn xạ như sống lại.
Gương mặt thiếu niên, chỉ cần nhìn thêm một giây thôi là sẽ rơi xuống
Ta chỉ còn biết dùng đôi tay lạnh ngắt ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
5
Ngày hôm sau, Cao công công bên cạnh Hoàng hậu không biết từ đâu kiếm được một đống tro giấy, khăng khăng nói là do A Diễn đốt.
Tự ý tế lễ trong cung là tội lớn, ta không hiểu tại sao Giang gia lại muốn dồn hắn vào chỗ c.h.ế.t như vậy.
Khi ta và A Trạm chạy tới, vừa lúc nhìn thấy A Diễn như con ch.ó bò lê dưới chân Hoàng hậu và Cao công công, liên tục dập đầu, miệng không ngừng nói "Nhi thần biết lỗi".
A Diễn là hoàng tử, vậy mà lại quỳ rạp dưới chân một tên thái giám cầu xin trước mặt bao người.
Hắn nghiến chặt răng hàm, đôi mắt đỏ ngầu mở to, nước mắt lưng tròng.
Khi liếc thấy ta và A Trạm, cơ mặt hắn giật giật rõ rệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doan-du-tieu-khong-muon-lam-hoang-hau/chuong-5.html.]
Ta biết, bộ dạng mất hết tôn nghiêm này, hắn không muốn để hai người nhìn thấy nhất, một là ta, hai là A Trạm.
A Trạm quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu cầu xin cho A Diễn.
Nhưng Hoàng hậu vốn hiền lành lúc này lại lạnh lùng nhíu mày.
Cuối cùng, Thôi Hạo dẫn Hoàng thượng đến.
Hắn dường như không hề ghi hận A Diễn, gương mặt vô cảm đã không còn chút dấu vết nào của đêm qua nữa.
Hoàng thượng liếc nhìn A Diễn đang nằm sấp trên mặt đất, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét khó nhận ra.
"Diễn nhi thương nhớ mẫu thân, tình cảm đáng thương, nhưng tội không thể tha, lần này coi như là răn dạy, phạt cấm túc ba tháng."
Nói xong, ông ta phẩy tay áo bỏ đi. Hoàng hậu cũng dẫn mọi người giải tán, chỉ còn lại A Diễn nằm sấp trên mặt đất.
"Tạ phụ hoàng khai ân--" Giọng nói khàn đặc của hắn vang vọng trong gió thu hiu quạnh, như sợi dây mảnh quấn lấy ta từng vòng từng vòng, khiến ta nghẹt thở.
A Diễn bị cấm túc lần này, kéo dài đến tận cuối năm.
Gần ba tháng không gặp hắn, lòng ta trống rỗng, dường như trên đời này lại chỉ còn mình ta.
Tiệc tất niên năm đó, Du Du uống say, ôm chặt cánh tay ta không buông, lè nhè nói với ta cả buổi tối.
"Mộ Xuân, muội có... người trong lòng chưa?" Nàng cười gian xảo áp sát lại.
Tim ta đập loạn xạ không thể kiểm soát, nhưng vẫn mỉm cười lắc đầu.
"Hì hì... Ta có, hắn, hắn tên là A Thất..."
Ta sững sờ, đường đường là Trưởng công chúa, vậy mà lại yêu một tên ám vệ.
Ta khéo léo che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt, nhướng mày cười, khuyến khích nàng tiếp tục nói.
"Muội chưa gặp hắn, cũng sẽ không gặp hắn đâu... Nhưng hắn là người rất đẹp trai và rất đáng tin cậy..."
Du Du say, gương mặt ửng hồng, tiểu cô nương ngày thường mạnh mẽ hoạt bát, lúc này lại cười e lệ lạ thường.
Nàng bỗng nhiên nhớ ra điều gì, trợn tròn mắt, dùng ngón tay chọc chọc mũi ta, "Mộ Xuân, muội không được nói cho ai biết đâu đấy!"
Ta nghiêng đầu nhìn nàng đầy thích thú, nàng lúc này mới như bừng tỉnh, cười ngượng ngùng gãi đầu.
"Ây da, ta suýt quên mất, muội không biết nói, hi hi..."
Tiểu cô nương này, vẫn nghịch ngợm như hồi nhỏ.
Mãi sau này ta mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, ta đã coi nàng như tỷ muội ruột thịt của mình.
Vì vậy ta không nỡ nói cho nàng biết, hiện thực khác với truyện.
Công chúa và ám vệ, định mệnh là không thể có kết quả.