ĐOẠN DỮ TIÊU KHÔNG MUỐN LÀM HOÀNG HẬU - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-11-04 10:59:41
Lượt xem: 89
Đến cuối năm, khi nước giặt lạnh ngắt khiến đôi tay ta sưng đỏ lên như củ cà rốt, A Trạm thành hôn.
Thái tử phi quả nhiên là người họ Giang, đích nữ của Giang thái úy, biểu muội của hắn.
Đám cưới của Thái tử kéo theo cả Tết Nguyên Đán và Tết Nguyên Tiêu, trong cung náo nhiệt liên tục một tháng, quần áo cần giặt cũng chất thành núi.
A Diễn xót xa nắm lấy đôi tay chi chít vết nứt nẻ của ta, nhìn ta chằm chằm, nói: "Tiêu Tiêu, đợi thêm chút nữa, đợi ta trở thành Thái tử, nàng sẽ là Thái tử phi, ta nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ còn long trọng hơn thế này!"
Ta chỉ mỉm cười nhạt, không nói gì. Những thứ ta quan tâm chưa bao giờ là những thứ này.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nếu A Diễn thật sự trở thành Thái tử, A Trạm sẽ ra sao? Ta không dám nghĩ tới.
Sau khi thành hôn, A Trạm chuyển đến Đông cung.
Du Du không còn anh trai để chơi cùng, thường xuyên chạy đến tìm ta nói chuyện.
Nàng ấy vừa khóc vừa kéo tay áo ta, nói: "Mộ Xuân, ta không được gặp A Thất nữa rồi."
11
Vừa qua tháng giêng, Thọ Khang cung đã truyền đến thánh chỉ, chỉ đích danh muốn ta đến hầu hạ Thái hậu.
Điều này nằm ngoài dự đoán của ta, không ngờ Thái hậu vẫn còn nhớ đến ta.
Thái hậu vẫn hiền từ như vậy, chỉ là bệnh tình của bà ngày càng nặng, đôi khi còn són tiểu.
Khi ta lau người cho bà, bà luôn áy náy cười với ta: "Khổ thân con rồi."
Mỗi ngày Thái hậu uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, ta theo thói quen uống thử một ngụm trước khi đút thuốc cho bà, nhưng bà lại ngăn ta lại.
"Thuốc này không tốt cho cơ thể con gái, dùng kim bạc thử là được rồi, không ai dám động đến đâu!"
Bà cười híp mắt, trên gương mặt đầy nếp nhăn, lại toát lên vẻ tinh nghịch như thiếu nữ.
Thái hậu cả ngày đều vui vẻ, chưa bao giờ nổi giận với hạ nhân, dù bệnh tật khiến bà đau đớn đến mức mặt mày tái nhợt, bà cũng chỉ nhíu mày rên khẽ vài tiếng.
Bà rất thích bánh đào mật ta làm, chỉ tiếc là bà dạ dày không tốt, không thể ăn nhiều.
Tháng hai, mùa xuân đến, Thái tử và Thái tử phi đến Thọ Khang cung vấn an Thái hậu.
Nửa năm không gặp, A Trạm đã cao hơn, trầm ổn hơn rất nhiều, như biến thành một người khác vậy, chỉ là trên trán vẫn còn lưu lại vết sẹo mờ nhạt do vết thương mùa hè năm ngoái.
Hắn cung kính hành lễ, quỳ lạy, trả lời câu hỏi, khi Thái hậu không hỏi, hắn liền mím chặt môi, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Phải biết rằng, trước đây mỗi lần hắn đến thăm Thái hậu, đều líu lo như chim khách, nói không ngừng.
Ta đứng bên giường Thái hậu, nhưng hắn lại như không nhìn thấy ta, không liếc mắt nhìn ta lấy một cái.
Ngược lại là Thái tử phi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ta vài cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doan-du-tieu-khong-muon-lam-hoang-hau/chuong-9.html.]
Nàng ấy là một cô nương xinh đẹp, đôi mắt hạnh nhân giống Hoàng hậu đến năm phần, giọng nói cũng rất dễ nghe, chọc cho Thái hậu cười khanh khách.
Khi họ rời đi, ta tiễn ra cửa.
Thái tử phi bỗng sờ lên búi tóc, nói: "Trạm ca ca, hình như muội đánh rơi cây trâm mẫu hậu ban thưởng rồi!"
Nàng ấy quay đầu nhìn ta, nắm lấy cánh tay A Trạm, nũng nịu nói: "Muội và Mộ Xuân tỷ cùng đi tìm nhé, huynh về trước đi."
A Trạm cười gật đầu với nàng ấy, dịu dàng vén những sợi tóc mai ra sau tai nàng.
Không biết tại sao, tim ta nhói lên một cái, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn ta là Thái tử cơ mà, chẳng qua chỉ bị một nha đầu không biết sống c.h.ế.t đùa giỡn thôi, cứ coi như bị chó cắn, cùng lắm đau một hai ngày là quên.
Thái tử phi là biểu muội ruột của hắn, lại sinh ra xinh xắn đáng yêu như vậy, chỗ nào không hơn ta chứ?
Thấy hắn vui vẻ, hình như nỗi áy náy trong lòng ta cũng vơi đi phần nào.
Nhưng khi Thái tử phi dẫn ta đến bên một cái giếng cạn, ta lại lo lắng cho hắn.
"Chính là tiện tỳ ngươi câu dẫn Trạm ca ca của ta phải không?"
Nàng ta cởi bỏ lớp mặt nạ ôn nhu, giơ tay tát mạnh vào mặt ta, ánh mắt nhìn ta như thể tẩm độc.
Ta không nhịn được bật cười, nữ nhân nhà họ Giang đúng là một đời trước không bằng một đời sau.
Nàng ta tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, sai ma ma bên cạnh trói tay ta từ phía sau, rồi ném cây trâm cài tóc xuống giếng.
"Mộ Xuân tỷ tỷ, làm phiền tỷ xuống giếng nhặt trâm giúp ta nhé!"
Nàng ta hung hăng bóp cổ ta, ấn ta xuống miệng giếng.
Ta vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhắm mắt lại trước cái giếng tối om, sâu hun hút.
Đúng lúc này, ma ma phía sau thét lên một tiếng kinh hãi rồi buông tay, một bóng đen lướt xuống.
Cổ bị đánh một cú, mắt tối sầm lại, ta ngất đi.
Tỉnh lại đã thấy mình nằm trong Thọ Khang cung.
Thái hậu hiếm khi xuống giường, ngồi bên cạnh ta, thương xót vuốt ve trán ta đang nóng hừng hực, "Ngoan ngoan, đừng sợ."
Ta sốt đến mê man, mơ màng như thấy mẫu thân đang mỉm cười với ta.
Hồi nhỏ, chỉ những ngày ốm đau, mẫu thân mới là của riêng ta, ngay cả ca ca cũng phải để ta sai bảo.
Ta cố gắng rúc vào lòng Thái hậu, hít hà mùi bồ kết thoang thoảng trên người bà.
Sống mũi cay cay, nước mắt cứ thế tuôn rơi.