Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐOÀN SỦNG THÌ SAO? CHỚ ĐỤNG TỚI ĐẠI TIỂU THƯ ĐIÊN - Chương 16 - 17

Cập nhật lúc: 2024-08-10 14:57:37
Lượt xem: 377

16

「Đại tiểu thư, tiền này tính thế nào?」

Đàn em của bọn cho vay nặng lãi hỏi.

Tôi cười, cầm con d.a.o ăn làm bằng bạc, dí lên n.g.ự.c cha.

「Tất nhiên là ai nợ thì người đó phải trả. Trên thế giới có nhiều cách kiếm tiền như vậy, tôi tin là Cố tiên sinh hiểu rõ hơn tôi.」

Lưỡi d.a.o sắc bén cứa vào da thịt, m.á.u chảy thành dòng.

Tôi dùng d.a.o moi một chút mật ong, rồi thoa lên bánh mì, nhét vào miệng cha.

「Cha tôi được bảo dưỡng đàng hoàng, da dẻ mềm mại, nhất định sẽ có người muốn xem màn diễn trực tiếp của ông ấy, Cố tiên sinh thấy thế nào?」

「Đại tiểu thư nỡ lòng nào?」

「Dù sao cũng là cha đẻ, cũng hơi không nỡ.」

Nói xong, tôi khẽ run tay, làm rơi lọ mật ong xuống đất.

Tôi cúi xuống nhặt, tay dính một mảng lớn, lại vô tình chạm vào vết thương của cha.

「Nhìn tôi này, vụng về thật. Mau đi rửa sạch cho cha đi. Kiến rất thích đồ ngọt, nếu để chúng phát hiện ra mật ong, rồi chạy theo vào vết thương của cha thì khó xử lắm.」

Nghe vậy, trong lòng Cố tiên sinh thoáng hiện lên một tia hiểu biết,giơ ngón tay cái khen ngợi tôi:

「Đại tiểu thư quả là mỹ nhân rắn rết.」

「Cảm ơn anh đã khen. Tôi giao phó người cha tốt của tôi cho Cố tiên sinh. Khi tổ chức tiệc mừng sinh nhật lần thứ 60 của cha tôi, tôi xin mời Cố tiên sinh tham dự, trong thời gian tới, kính mong Cố tiên sinh hương trông nom gìn giữ.」

Cha tôi đi theo Cố tiên sinh.

Trước khi đi, tôi tận tình dùng nước giúp cha rửa sạch mật ong trên người.

Nhiệt độ nước chín mươi mấy độ không hiệu quả bằng nước sôi, với cha tôi thì có lẽ là vậy.

Trên đường rời khỏi nhà họ Lâm, cha tôi không ngừng than khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doan-sung-thi-sao-cho-dung-toi-dai-tieu-thu-dien/chuong-16-17.html.]

Cố tiên sinh cau mày, vẻ không kiên nhẫn, lườm cha tôi:

「Câm miệng, không thì tao cắt lưỡi mày, mày chọn đi?」

Cha tôi vội bịt chặt miệng, không dám phát ra tiếng động nào.

Cho đến tận bây giờ, ông vẫn không hiểu, tại sao mình lại có thể sa sút tới mức này.

Được rồi, sống thì phải có hi vọng.

Như vậy mới không phải buồn chán khi chờ đợi trong tuyệt vọng.

CHƯƠNG 17

Sau khi những người cho vay nặng lãi đi khỏi, tôi gõ lên tủ bếp trong nhà.

Có một con chuột nhỏ đang trốn ở đó.

「Em trai ngoan, em thấy hết chứ?」

Thân hình Lâm Tử Ninh run lên bần bật:

「Chị, chị…」

Tôi thế nào, tôi xoa đầu Lâm Tử Ninh, vuốt ve dọc xuống, đến đốt sống lưng thứ chín của cậu ta.

Em trai ngoan của chị, em định thế nào đây?

Chị rất mong chờ nha…

「Chị, em mãi mãi đứng về phía chị.」

Ánh mắt của Lâm Tử Ninh trở nên kiên định khác thường.

「Thật không? Chị muốn em giúp một chuyện, làm tốt thì chị sẽ cho em ở bên cạnh chị mãi mãi, được không?」

Tôi xoa đầu Lâm Tử Ninh như một phần thưởng.

Cậu ta như một chú chó, dụi dụi vào tay tôi ngoan ngoãn.

 

Loading...