Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐOÀN SỦNG THÌ SAO? CHỚ ĐỤNG TỚI ĐẠI TIỂU THƯ ĐIÊN - Chương 2 - 3

Cập nhật lúc: 2024-04-27 23:13:24
Lượt xem: 2,272

CHƯƠNG 2

Tô Nhược Nhược dáng vẻ yếu đuối đáng thương, giọng nói mềm mại đáng yêu khiến người khác không nỡ bắt nạt.

Cô ta lấy cớ kiếm việc trả nợ đến nhà họ Lâm, dựa vào hình tượng tự lập tự cường mà lấy được hảo cảm của cánh đàn ông.

Nhưng cô ta tay chân vụng về, hoàn toàn không thấy được sự tự lập vốn có của đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo.

Ngày đầu tiên đến nhà họ Lâm, cô ta đã là ủi hỏng ba chiếc váy liền, năm chiếc áo sơ mi, làm vỡ năm chiếc chén sứ…

Bà Trần liên tục lải nhải bên tai tôi:

"Cô gái này trông xinh đẹp, mà sao làm việc lại vụng về thế nhỉ? Cô ấy đến đây thực sự để làm giúp việc sao?"

Tất nhiên là không.

Tô Nhược Nhược đến nhà họ Lâm chỉ vì gần nhà ai thì đến đập phá trước, muốn bắt hết lũ ngốc trong nhà.

Vụng về là ngụy trang của cô ta.

Đàn ông thích nhất là thương cảm những cô gái yếu ớt ngây thơ.

Kiếp trước, chính vì cô ta vụng về làm hỏng áo sơ mi của em trai tôi, tôi mới bảo v.ú nuôi dạy dỗ cô ta cách làm việc.

Ban ngày ngoài mặt cô ta không nói gì, nhưng lại đứng bên cạnh núi giả nơi em trai tôi thường hay lui tới mà âm thầm khóc lóc.

Em trai tôi là một kẻ đần độn, đã bị cô ta dùng vài câu nói khéo liền nắm thóp, tin rằng tôi vì ghen ghét nên cố tình sai v.ú nuôi gây khó dễ cho cô ta.

Lâu dần, tôi liền trở thành một đứa đàn bà đanh đá hay ghen tuông trong mắt nó.

Tôi liếc nhìn bà Trần, nhắc nhở:

"Sau này cứ để Tô Nhược Nhược chuyên phụ trách việc ăn mặc ở của thiếu gia. Làm hỏng quần áo, vỡ lọ hoa sứ thì trừ vào tiền lương của cô ta. Người khác dạy dỗ cả ngàn cả vạn lần không bằng cô ta tự nếm trải một lần thua thiệt."

Bà Trần rất tán thành.

CHƯƠNG 3.

Có thể vì bẩm sinh vụng về hoặc có ý trêu chọc.

Từ khi Tô Nhược Nhược phụ trách giặt đồ cho Lâm Tử Ninh, những bộ quần áo hàng hiệu trong tủ quần áo chẳng những bị rút ngắn, phai màu mà còn bị ủi thủng một lỗ lớn.

Một hai bộ như vậy thì không sao, ba bốn năm bộ cũng được, nhưng sao lại bộ nào cũng có vấn đề thế?

Lâm Tử Ninh cuối cùng không thể chịu đựng cái hành vi ngu ngốc này nữa, ở bàn ăn phàn nàn với tôi:

"Tô Nhược Nhược vụng về như vậy, sao chị lại tuyển cô ta vào cửa?"

"Em không thích thì đuổi cô ta đi."

Tôi nói đùa.

Ngồi đối diện, Tô Nhược Nhược mắt ngấn lệ, cởi bao tay ra, bước tới bàn ăn.

"Xin lỗi anh, Tử Ninh thiếu gia, tại tôi quá vụng về, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Lâm ngay bây giờ."

Thấy Tô Nhược Nhược như vậy, Lâm Tử Ninh lại không nỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doan-sung-thi-sao-cho-dung-toi-dai-tieu-thu-dien/chuong-2-3.html.]

"Đuổi đi thì hơi quá nhỉ? Cô ta chỉ hơi ngốc một chút thôi, nhưng bản chất cũng khá tốt."

Đối với câu trả lời này, tôi đã đoán trước được.

Rốt cuộc, những hành động nhỏ của Tô Nhược Nhược không gây hại gì với Lâm Tử Ninh, người con trai cả được nuông chiều hư hỏng này xem đó là sở thích vô hại.

Tô Nhược Nhược biết ơn ôm lấy Lâm Tử Ninh.

Cảm giác đầy đặn khác thường của cô gái trẻ khiến Lâm Tử Ninh bối rối.

Anh ta mặt đỏ bừng, ngẩng đầu lên, tỏ ra những chuyện vặt vãnh như vậy không đáng bận tâm.

Tô Nhược Nhược mặt đỏ bừng, hậu tri hậu giác xin lỗi.

Nhưng ở một góc không ai để ý, cô ta lại nhìn tôi khiêu khích cười một tiếng.

Tôi nhìn hành động nhỏ của cô ta, không khỏi cười lạnh, gọi bà Trương đến, lấy bảng thống kê những món đồ mà Tô Nhược Nhược làm hỏng trong mấy ngày gần đây.

"Nói thật rất xin lỗi, nhưng có một điều tôi muốn cô Tô hiểu rõ. Cho dù sau này cô có rời khỏi nhà họ Lâm thì những món đồ bị cô làm hỏng trong những ngày này thì cô vẫn phải bồi thường nhé."

Tô Nhược Nhược nghe vậy nước mắt ngắn nước mắt dài, em trai tôi vội vàng giải vây:

"Không phải chỉ mấy bộ quần áo thôi sao, hỏng thì hỏng, tôi không cần Nhược Nhược đền đâu."

Tô Nhược Nhược nghe vậy, nở nụ cười biết ơn đến chảy nước mắt.

Tôi cũng cười, một bàn tay đập vào mặt đem nó tỉnh lại:

"Đứa trẻ ngốc này, lúc nào chị nói là làm hỏng đồ của em đâu? Đây là đồ sứ cổ chị đấu giá với giá cao ngất, giá cả giao dịch là sáu trăm tám mươi lăm vạn. Chị còn có bằng chứng cô Tô đập vỡ đồ sứ này nữa, nếu cô Tô không tin thì chúng ta có thể giải quyết theo pháp luật."

Tôi cười, chiếu đoạn phim đó bằng máy chiếu.

Sắc mặt Tô Nhược Nhược trắng bệch, nắm chặt tay, trông chờ nhìn em trai tôi, mong anh ta cứu mình.

"Chị, chị nể mặt em đi…"

"Em trai ngoan, cái sĩ diện của em chẳng đáng đồng xu nào đâu!"

Tôi véo mặt Lâm Tử Ninh, thản nhiên nói.

Lực bóp mạnh hơn, khuôn mặt trắng nõn ban đầu dần xuất hiện những vết đỏ.

Tôi nhớ lại lời Lâm Tử Ninh trách mắng tôi kiếp trước:

"Lâm Dao Nguyệt, cô lạnh lùng tàn nhẫn, tự cho mình là đúng, không có chút dịu dàng tốt bụng nào của chị Nhược Nhược, cô tự cho rằng mình điều hành được nhà họ Lâm, rồi có thể kiểm soát tôi, nếu có kiếp sau, tôi sẽ không muốn có chị gái như cô!"

Bây giờ, nó đã được toại nguyện.

Kiếp trước, tôi mang tiếng là nữ phụ độc ác, đày đọa rồi c//hế//t thảm.

Thì kiếp này, tôi sẽ cắm thanh kiếm độc ác này vào lồng n.g.ự.c của những kẻ ngu ngốc, moi t.i.m chúng ra.

【Chuẩn bị xuống địa ngục chưa? Những người nhà thân yêu của tôi ơi.】

Tôi khẽ nhếch môi, thầm thì trong lòng.

 

 

Loading...