Đoạn Trường Vì Yêu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-06 14:43:12
Lượt xem: 257
8.
Tô Hạc Sơn nói rằng hắn muốn ta giúp hắn lấy một thứ gì đó, thứ đó được đặt trong Hầu phủ, rất quan trọng.
Ta bưng tách trà nóng lên, thong thả nhấp vài ngụm.
Nếu đã bị hắn nhìn thấu rồi, ta đơn giản cũng không thèm giả vờ nữa.
“Việc của Tô công tử ta có thể giúp, nhưng việc của ta, Tô công tử chưa chắc có thể giúp được.”
“Chuyện thỏa thuận này không có lời, ta không có hứng thú.” Mộng Mộng
Ta tự cho mình là tiêu sái, ai ngờ Tô Hạc Sơn lại nằm trên bàn, bật cười thành tiếng.
Hắn có nụ cười rất đẹp, người cũng rất đẹp, ta xấu hổ buồn bực khẽ cắn môi, đỏ mặt.
"Có chuyện gì buồn cười vậy, kể đi cho ta vui chung với."
Nghe thấy ta vừa nghe đã học theo, hắn càng cười to hơn.
“Rõ ràng là một tiểu cô nương, mặt mày nghiêm túc mà lại xị ra thế, sao vậy, ta nợ tiền ngươi à?”
Tô Hạc Sơn đưa tay nhéo nhéo chiếc má mập mạp trẻ con của ta.
Hắn chống cằm không hứng thú, khẽ ngáp một cái, lúc nào cũng là bộ dạng như chưa tỉnh ngủ.
"Chỉ một việc đơn giản như trở bàn tay cũng không làm được? Ngươi đang coi thường ai vậy?"
Hắn lẩm bẩm, đưa tay nắm lấy cổ áo ta, k
éo ta đến trước mặt hắn, trên môi nở một nụ cười xấu xa đầy xảo quyệt.
Không đợi ta lên tiếng thì cánh cửa đã bị đá văng ra.
Tần Dược Chương đứng ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng gọi ta: “Nam Chiếu, về nhà.”
9.
Tần Dược Chương gần như là ném ta vào xe ngựa.
Khi mở miệng, hắn không thể nói được điều gì tốt đẹp ngoài việc mắng chửi ta.
"Ngươi là một cô nương, Lý Trường Phong cũng đã rời đi, ta còn tưởng ngươi ở trong trà sương sẽ xảy ra chuyện gì."
Hắn vẻ mặt khó chịu chế nhạo ta: "Thì ra là bận tình tứ với người khác, thậm chí còn không cần chút thể diện nào cả!"
Ta lẳng lặng nhìn hắn, đợi hắn nói xong rồi mỉm cười.
"Biểu ca của ta cũng biết Lý Trường Phong không phải là người tốt sao? Ngươi đã chính nghĩa như vậy, sao không giúp ta ngăn cản “ý tốt” của di mẫu đi?"
Lời nói của hắn nghẹn lại trong cổ họng, một lúc sau mới thốt ra: “Lệnh của phụ mẫu, lời của bà mối.”
"Phụ mẫu ta đã mất từ lâu rồi, họ không thể làm chủ cho ta được."
Ta quấn chiếc khăn tay tờ giấy, chẳng để tâm thái độ của mình đã chọc cho Tần Dược Chương nổi trận lôi đình.
"Nam Chiếu, Hầu gia nuôi ngươi nhiều năm như vậy, mẫu thân ta vì ngươi mà làm lụng vất vả như vậy, cuối cùng lại nuôi ra một con sói mắt trắng…"
Hắn còn chưa dứt lời, ta đã bật cười khanh khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doan-truong-vi-yeu/chuong-4.html.]
“Hầu phủ của các ngươi mười năm sạch sẽ không tì vết, nhưng ta lại không xứng.”
“Biểu ca gọi ta là sói mắt trắng, ta cũng không thể gánh cái thanh danh này một cách vô ích được.”
"Không bằng như vậy đi, mời ngươi hồi phủ nói với di mẫu, nếu như bà ta dám gả ta cho một tên cầm thú như Lý Trường Phong, ta sẽ đập đầu vào cửa lớn của Hầu phủ mà chết, ta không được sống tốt, các ngươi cũng đừng hòng được sống yên ổn.”
Tần Dược Chương ngơ ngác nhìn ta nói xong một đống lời lẽ tàn nhẫn, nhưng hồi lâu cũng không có phản ứng.
Có lẽ hắn đã quá sốc rồi, trước đây Nam Chiếu hiểu chuyện đến hèn mọn, khi nói chuyện vẫn luôn nhìn vào sắc mặt của người khác.
Tại sao bây giờ lại trở thành một người đàn bà đanh đá như vậy?
Nhưng có nên nói không, đôi khi làm một người đàn bà đanh đá cũng thật tuyệt.
10.
Hai ngày sau, ta đã báo tin cho Lý Trường Phong, nói rằng Tưởng Oanh Ngọc mời hắn đi chèo thuyền trong đầm lau sậy vào tối ngày mười lăm tháng này.
Những đám lau sậy cao đung đưa, luôn ám chỉ rằng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra ở đây.
Ta sẽ không bao giờ quên cảnh tượng kiếp trước Tần Dược Chương và Tưởng Oanh Ngọc thâu hoan ở đây.
Vào ngày rằm hàng tháng, Tần Dược Chương sẽ dẫn Tưởng Oanh Ngọc đến đầm lau sậy để ngắm trăng, để tránh bị người khác trêu chọc, hai người luôn tách ra đi riêng.
Hắn dành cho nàng ta tất cả sự lãng mạn và dịu dàng của mình.
Tất cả những gì để lại cho ta chỉ là sự thờ ơ, khiển trách và coi thường.
Tháng này, ta sẽ tặng cho hắn một phần quà lớn.
Cuối cùng ta cũng biết, ngày đó Tô Hạc Sơn đã nói vào tai ta: “Đừng quên cảm ơn ta.”
Thì ra là ý này.
Tần Dược Chương quá kiêng kị hắn.
Ngày hôm đó Tần Dược Chương rất tức giận khi thấy ta và Tô Hạc Sơn thân thiết như vậy.
Sau khi hồi phủ, mỗi lần ta nhắc tới Tô Hạc Sơn, Tần Dược Chương đều lạnh giọng quát dừng lại.
Hắn giống như một con gà chọi bị khơi dậy tinh thần hiếu thắng, ta càng thích Tô Hạc Sơn, hắn càng muốn đến trước mặt ta, mỗi ngày đều đến viện của ta một chuyến.
Hắn dành cho ta quá nhiều tâm tư, khiến cho Tưởng Oanh Ngọc tức giận đến mức gây chiến tranh lạnh với hắn mấy ngày.
Chiều ngày mười lăm, Tần Dược Chương lại đến.
Ta mặc quần áo chỉnh tề, nhìn thấy hắn bước vào cửa viện, liền hắt một chậu nước, biến hắn thành con gà rơi vào nồi canh.
“Vào ngày mười bốn hàng tháng, hắt nước bẩn đi, xua đuổi thần xui xẻo.”
Toàn thân hôi thối, hắn mở miệng liền mắng ta: "Nam Chiếu, ngươi đúng là uống thuốc đến hỏng đầu rồi!"
Sau đó, hắn nhìn thấy ta ăn mặc chỉnh tề, cau mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy!"
“Di mẫu không tìm được cho ta một nam nhân tốt, đương nhiên ta sẽ tự mình đi tìm.”
Ta ném cái chậu sang một bên, vỗ vỗ tay định đi ra ngoài.
Tần Dược Chương tóm chặt lấy ta, khiêng ta vào trong phòng.