Đoạn xá ly - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-28 22:17:00
Lượt xem: 504
5
Tông Nghĩa khinh bỉ ta giả bệnh.
"Ngươi đừng để ca của ngươi biết, ngươi vì Tiêu Dực, dùng loại thủ đoạn này."
Ta hừ một tiếng, "Tát hắn hai cái lại cùng hắn làm hòa, chẳng phải tác thành cho hắn cùng bạch nguyệt quang sao?"
Ta sẽ không thành toàn, ta muốn để bọn họ ghét bỏ nhau,đã đoạn mất đường lui lại tuyệt đường đi.
"Hãy giữ gìn cẩn thận, " Tông Nghĩa một mặt bất đắc dĩ đem bình thuốc cho ta, "Chuyện này ta sẽ giữ bí mật, không nói cho ca của ngươi."
Tiêu Dực trở về, đằng sau còn đi theo Vương Thanh Ngọc, nàng ta cũng là một mặt lo lắng, "Vẫn là mời ngự y tới đi, đại phu bên ngoài không thể bằng được"
"Đúng vậy , mời ngự y đến xem đi?" Tiêu Dực thuận theo Vương Thanh Ngọc nói.
Vương Thanh Ngọc đắc ý một chút, muốn nhìn trò cười của ta.
"Là Tông Nghĩa." Ta yếu ớt nói
Tiêu Dực lập tức liền không nói, bởi vì Tông Nghĩa là danh y, ngự y trong cung cũng không bằng hắn.
Vương Thanh Ngọc không tin ta thổ huyết, nàng cường điệu nói: "Gặp nhiều đại phu hơn cũng không phải chuyện xấu."
Ta nhìn nàng ta một chút, không nói chuyện.
Tiêu Dực lại không kiên nhẫn được nữa, quay đầu hướng Vương Thanh Ngọc: "Kiều Kiều nói không cần là không cần."
Vương Thanh Ngọc đụng phải việc không vừa lòng sắc mặt liền không dễ nhìn lắm.
"Chàng không nên nói như vậy với biểu tỷ, ta cũng đang có lời muốn nói cùng nàng, " Ta cùng Xảo Ngọc nháy mắt ra dấu.
Xảo Ngọc tức khắc ra ngoài, ôm hai khúc vải vào, ta chỉ vào bảo, "Ta vừa có được hai khúc vải này, đây là loại mới dệt ở Giang Nam, màu sắc khá thích hợp với biểu tỷ."
Vương Thanh Ngọc lúc đầu rất đề phòng, nàng biết ta sẽ không hảo tâm như thế, nhưng hai khúc vải kia thật sự quá tốt, có tiền cũng mua không được.
Nàng ta rất cảm động.
Tiêu Dực nhìn thấy ánh mắt Vương Thanh Ngọc nhìn vải vóc, lông mày nhăn lại: "Nàng cũng bệnh còn nhớ thương người khác làm gì, dưỡng bệnh cho tốt mới là trọng yếu nhất."
Ta diễn xuất như một chính thất rộng lượng, "Trong thọ yến của phụ thân, ta muốn mang biểu tỷ cùng đến. Nàng ăn mặc chỉn chu, chàngcũng có mặt mũi phải không?"
Tiêu Dực rất cảm động, nắm c.h.ặ.t t.a.y của ta, cho nên hắn không nhìn thấy, sau lưng Vương Thanh Ngọc thay đổi sắc mặt, nhìn ta buồn bực.
Nàng ta muốn đi, nhưng nhất định không phải lấy danh nghĩa thiếp thất đi.
"Lấy thêm chút đồ trang sức, đều lấy ra đi, để biểu tỷ chọn." Ta phân phó Xảo Ngọc.
Chốc lát, trên mặt bàn bày đồ trang sức châu báu rực rỡ muôn màu , cùng hai khúc vải sáng bóng. Vương Thanh Ngọc không nhúc nhích, nhưng ánh mắt nàng ta lại lưu luyến không đi, lông mày Tiêu Dực càng nhăn chặt hơn.
Ta biết hắn đang suy nghĩ gì.
Cùng ta so sánh, Vương Thanh Ngọc thực sự quá nhỏ mọn.
Xảo Ngọc hướng ta đánh ánh mắt, ta dỗ dành Tiêu Dực: "Ngươi giúp biểu tỷ chọn một chút. Đều là người nhà cả."
Tiêu Dực đi giúp Vương Thanh Ngọc chọn đồ trang sức.
Thái độ hắn không tốt, tùy tiện cầm mấy món đặt ở trong hộp, đúng lúc này, đại tẩu cùng mẫu thân lặng yên không một tiếng động từ cửa phòng đi vào.
Nhìn thấy một bàn vàng bạc, nhìn thấy bên cạnh bàn Tiêu Dực cùng Vương Thanh Ngọc, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch hơi thở mong manh của ta
"Đang yên đang lành làm sao lại ho ra máu?" Mẫu thân đối với ta dù không bằng đích mẫu, nhưng cũng không kém, bởi vì bà là người chứng kiến ta trưởng thành, là người tốt nhất nên chứng kiến chuyện này.
Tiêu Dực cùng Vương Thanh Ngọc rất kinh ngạc không ngờ mẫu thân sẽ đến, mau chóng hành lễ.
"Đại phu nói là suy nghĩ quá độ, tĩnh dưỡng mấy ngày này liền khỏe lại." Ta miễn cưỡng cười gượng.
Thân là mẹ chồng, vừa nghe thấy lời ấy, bà liền quay về phía Tiêu Dực cùng Vương Thanh Ngọc nhìn sang, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi đang làm gì?"
"Kiều Kiều nói tặng biểu tỷ vải vóc cùng đồ trang sức, ta giúp biểu tỷ lựa vài món." Tiêu Dực ở ngay trước mặt ta, không có cách nào nói láo.
Trên mặt Vương Thanh Ngọc huyết sắc dần dần rút đi.
"Đều là đồ tốt cả, " Đại tẩu nhìn thoáng qua, như cười như không nói, "Kiều Kiều làm sao không tự mình dùng?"
Ta giả ý trừng mắt liếc đại tẩu, để nàng không nói.
"Biết biết, ta không nói." Đại tẩu ho khan một tiếng, "Đã nói ngươi chăm sóc tốt bản thân mà cuối cùng lại ra bệnh, nhân sâm còn hay không, nếu như không có ta về nhà ngoại lấy cho ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doan-xa-ly/chuong-3.html.]
Ta cười khẽ, "Kia làm phiền đại tẩu về nhà lấy cho ta, ngày khác ta có sẽ trả lại cho ngươi. Bây giờ trên tay của ta xác thực không có."
Sắc mặt Tiêu Dực khi nhắc nhắc đến nhân sâm trong nháy mắt khẩn trương lên, hắn cắt ngang lời ta,
"Thân thể phu nhân không khỏe tự ta chăm sóc được, đại tẩu bận bịu, không cần quan tâm chuyện này."
Mẫu thân lại nhìn về phía ta hỏi: "Trước đó vài ngày mới từ chỗ ta cầm lại một cây, đã dùng hết rồi sao? Lại nói, ta sao có thể để đại tẩu con về nhà lấy được, không duyên cớ làm trò cười cho người khác."
"Nhân sâm nào? Con không có cầm ." Ta nghi hoặc mà nhìn xem mẫu thân, lại nhìn về phía Tiêu Dực, "Ngươi mang nhân sâm về cho ta rồi sao?"
Phía sau không cần nói.
Mẫu thân chậm rãi chuyển hướng sang Tiêu Dực,
"Ngươi nói Kiều Kiều cấp bách cần bồi dưỡng thân thể, để cho ta cho ngươi. Làm sao nàng nói nàng không biết?"
6
Bà mẫu bỗng nhiên chỉ vào Vương Thanh Ngọc, "Nhân sâm cho nàng ta?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tiêu Dực đáp không được, cầu cứu nhìn về phía ta.
Ta cũng tự nhiên không hiểu ánh mắt của hắn bên trong bao hàm ý tứ gì.
Mẫu thân đứng lên, chỉ vào một bàn đồ vật, "Nhân sâm cho nàng? Một cái bàn này đồ cũng cho nàng?"
"Mẫu thân, biểu tỷ trước đó vài ngày bị thương, cho nên nhi tử cầm đi cho nàng bồi bổ."
Mẫu thân sắc mặt băng lãnh, "Nàng bị thương ngoài da, ngươi liền lấy cây nhân sâm trăm năm cho nàng ta bồi bổ, nếu như nàng ta té một cái, ngươi có phải muốn đem ta nấu canh cho nàng ta bồi bổ luôn không."
Tiêu Dực cảm thấy mất mặt mũi, hô một tiếng, "Mẫu thân, người không nên nói như vậy."
"Ngươi muốn ta nói thế nào, khen ngươi làm tốt sao?"
Vương Thanh Ngọc khóc giải thích nói: "Cô mẫu, những vật này là Kiều Kiều nói cho ta, ta không muốn, người không nên trách......"
Mẫu thân quay người liền quạt Vương Thanh Ngọc một bạt tai.
"Có phần của ngươi nói chuyện sao? Quỳ xuống!"
Mặt Vương Thanh Ngọc trong nháy mắt sưng lên, nàng khóc quỳ xuống, Tiêu Dực đau lòng, tới đỡ lấy nàng, xấu hổ mà quát: "Mẫu thân, đồ vật chính là Kiều Kiều cho nàng, ngươi không tin liền hỏi Kiều Kiều, đánh biểu tỷ làm gì."
Mẫu thân căn bản không cần hỏi ta, dưới cái nhìn của bà, liền xem như ta chủ động cho, cũng là bởi vì ta ngu xuẩn, quá yêu Tiêu Dực từ đó muốn lấy lòng Tiêu Dực, mới cho Vương Thanh Ngọc đồ tốt.
"Mẫu thân, người bớt giận, sự tình không có nghiêm trọng như vậy. Ta vội vã ngồi xuống, "Phu quân cùng biểu tỷ cũng không dễ dàng, ta đã đồng ý để biểu tỷ vào cửa."
Mẫu thân giận ở trong lòng, giận ta không tranh, "Đầu óc ngươi không tốt? Lòng can đảm của ngươi đâu rồi?"
Ta cũng kích động, vịn mép giường mãnh liệt ho khan, khăn buông lỏng, trên cái khăn lại là mấy giọt máu.
Xảo Ngọc kinh hô một tiếng.
Gian phòng bên trong lại loạn.
Liếc qua Vương Thanh ngọc quỳ gối bên cạnh bàn, sưng mặt kinh ngạc lại phẫn hận nhìn ta.
Nàng biết ta đang mượn đao g.i.ế.c nàng, nhưng nàng không có cách nào nói rõ ràng.
Mẫu thân đột nhiên hỏi Vương Thanh Ngọc: "Kiều Kiều vì cái gì đột nhiên sinh bệnh, có phải là ngươi hạ độc hay không?"
"Không có, ta không có!" Vương Thanh Ngọc gấp, tội này nàng ta gánh không nổi, "Ta gần đây mới trở về, căn bản không có khả năng."
Mẫu thân căn bản không tin.
Tiêu Dực thấy ta thổ huyết cũng hoảng hồn, ngồi dựa vào đầu giường, ôm ta trong ngực.
Nếu không phải vở kịch còn phải diễn tiếp, ta hận không thể lập tức đem hắn đẩy ra.
Vương Thanh Ngọc vặn vẹo khăn tay, nhìn chằm chằm Tiêu Dực, ước chừng là cảm thấy mình ủy khuất, muốn để Tiêu Dực cũng nhìn nàng một cái.
"Phu quân, " Ta nắm lấy tay của hắn, "Nếu ta chết, ngươi, ngươi liền cưới biểu tỷ đi."
Tiêu Dực không chút nghĩ ngợi, thốt lên: "Ngươi không nên nói bậy, chính thê của của ta chỉ có thể là ngươi, ngoại trừ ngươi ta ai cũng không muốn, ai cũng không xứng."
Xuyên qua khuỷu tay Tiêu Dực, ta cùng Vương Thanh Ngọc ánh mắt ch
ạm vào nhau, ta hướng về phía nàng ta nhíu mày.
Vương Thanh Ngọc sắc mặt trắng bệch nhìn Tiêu Dực, lộ ra không dám tin biểu lộ.