Đoạt Mệnh Tương Tây - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-06-21 19:18:19
Lượt xem: 1,453
16
Bởi vì bố mẹ tôi có mua bảo hiểm, người được thừa hưởng là tôi.
Mà Triệu An đã từng bóng gió hỏi tôi:” Vợ à, bố mẹ chúng ta có phải đã mua bảo hiểm rồi phải không?”
“Nếu hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì người được hưởng sẽ là ai? Tài sản của gia đình ghi tên ai?”
Lúc nghe anh ta nói như vậy, tôi vô cùng tức giận.
Tối hôm đó còn cãi nhau một trận lớn với anh ta.
Năm năm trước, bố mẹ bị tai nạn giao thông mất, tôi đau khổ nhưng không có chứng cứ, không thể nghiệm chứng được nghi ngờ của bản thân.
May mà bố mẹ tôi đã lập di chúc từ sớm, toàn bộ tài sản đều cho tôi.
Từ lúc đó, tôi đã cảnh giác cao độ với Triệu An.
Chính bởi vì câu nói mà lần trước anh ta hỏi kia, làm tôi nảy ra một ý tưởng. Tôi nhờ Tần Xung giúp tôi, lén mua cho Triệu An một phần bảo hiểm giá trị lớn.
Từ chính lúc đó, tôi đã c.h.ế.t tâm với Triệu An,
Nếu như anh ta ngoan ngoan nghe lời, ăn năn hối lỗi sửa đổi, nói không chừng tôi sẽ tha cho anh ta một mạng,
Thật đáng tiếc, năm năm sau, anh ta lại phản bội tôi một lần nữa.
Lúc đó, cả người Triệu An đều đã mơ hồ không rõ, con ngươi trắng dã trợn ngược, từ từ hôn mê ngã xuống.
Mũi chân của tôi đá nhẹ vào anh ta, cười lạnh nói: “Triệu An, cảnh sát đã xác nhận anh đã chết, tiền bồi thường bảo hiểm tôi cũng đã lấy, anh chỉ có thể chết.”
Tôi mỉm cười tháo từng sợi dây sắc màu trên tóc ra, cuối cùng tôi làm cho câu chuyện “Tết tóc bằng dây sắc màu sẽ khắc chồng” thành sự thật rồi.
Từ khi bắt đầu, tôi đồng ý giúp Triệu An thoát được vụ lỗ hổng tài vụ của công ty chính là một chuyện lừa bịp.
Tôi chính là muốn dùng chuyện lừa bảo hiểm này, một mũi tên trúng hai đích.
Cái đích thứ hai, chính là làm cho Triệu An c.h.ế.t thực sự.
Tôi hao phí công sức đưa quan tài của Triệu An về, lại sắp xếp xong việc khâm liệm cho anh ta, tất cả đều đang đi theo kế hoạch của tôi.
Kết thúc việc túc trực linh cữu, mẹ chồng bước vào thu dọn bát đũa, nhìn thấy bát đũa trống không, giơ tay tát cho tôi một cái vô cùng giận dữ.
“Cô đúng là cô vợ xấu xa ham ăn nhác làm, đồ cúng của chồng cô mà cô cũng ăn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doat-menh-tuong-tay/chuong-9.html.]
Lần này, tôi đã đánh trả.
Tôi siết chặt bàn tay khô ráp của mẹ chồng, cười như có như không nhìn bà : “Hôm nay bà dám đụng đến tôi, con trai của bà đừng hòng sẽ được chôn cất yên ổn”.
Cuối cùng, nhìn thấy bộ dạng không màng đến cái gì của tôi, bà ta cũng không dám tiếp tục, chỉ căm hận nhìn tôi.
Dẫu sao ma chay cưới hỏi đều là chuyện lớn cả đời, bà ta không muốn con trai mình đi xuống đó không được yên nghỉ.
Đinh đóng xuống quan tài, từng tiếng búa rơi xuống vang lên.
Thổi, kéo, đàn, hát, động thổ an táng.
Vĩnh biệt, chồng yêu quý của em.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
17
Xử lý xong mọi chuyện, tôi trở về thành phố.
Mời một dì đến dọn dẹp căn nhà một lượt, tâm tình của tôi rất tốt.
Tiếng nhạc vang lên, tôi để chân trần đứng giữa phòng khách, kéo váy lên, đối diện với cửa kính to sát đất, vừa ngâm nga giai điệu bài hát, vừa nhảy múa tung tăng.
“Tíc tíc tíc” Có người đang nhập mật khẩu cửa nhà, có ý định đi vào.
Tôi không để ý, tiếp tục xoay tròn nhảy múa , bình tĩnh đợi người đến.
“Mật mã chính xác, hoan nghênh trở về nhà.”
Giọng phụ nữ máy móc vang lên, cửa nhà bị đẩy ra, một người thanh niên đứng ở trước cửa cười nhẹ.
Cậu ta đối diện với ánh mặt trời, thân hình cao lớn, khuôn mặt thanh tú sáng sủa, mặc một bộ đồ vest, càng làm tăng thêm sự ngay thẳng.
Cậu ta mở rộng vòng tay về phía tôi, giống như năm năm về trước, lúc tôi rơi vào bước đường cùng, cậu ấy đã giơ tay ra, kéo tôi ra khỏi vực thẳm, mang tôi đi trải nghiệm những điều tốt đẹp.
“Có nhớ em không?” Cậu ta hỏi tôi một lần nữa.
Tôi từ từ nhảy di chuyển đến chỗ cậu, giống như một con yêu tinh, nhẹ nhàng bổ nhào vào lòng cậu, dùng hành động để biểu thị câu trả lời.
Đôi môi từ từ mở ra, tôi gọi ra cái tên nhớ mong bấy lâu: “Tần Xung, chị nhớ em rồi.”
Cậu ta ôm chặt lấy tôi, bàn tay lạnh lẽo xoa lưng tôi, vừa từ bên ngoài đi vào, toàn thân đầy khí lạnh, làm tôi lạnh run lên cầm cập.
Một nụ hôn ấm áp triền miên trên môi tôi, giọng nói của cậu trầm xuống: “Chị Sắt Sắt, chúc mừng chúng ta, kế hoạch bước ba đã thành công.”