Độc Nữ Hoàng Quyền - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-27 20:29:43
Lượt xem: 31
Ta đã hạ lệnh g.i.ế.c c.h.ế.t đôi gian phu dâm phụ đó rồi, cả đời này của ta chỉ có Tuyết Phách là nữ nhi, Hoàng thượng cũng nên như vậy! Người đã từng thề sẽ cùng ta sống đến đầu bạc răng long, nếu có phản bội sẽ tan xương nát thịt! Bây giờ... nên thực hiện lời thề năm xưa rồi!"
Mẫu phi đẩy phụ hoàng về phía lan can, bà ta cho rằng một người bệnh tật như ông ta không thể nào là đối thủ của bà ta, nhưng lại không ngờ phụ hoàng né tránh khiến mẫu phi bị đẩy xuống lầu.
Tinh Lan
Phụ hoàng đưa tay muốn bắt lấy nhưng lại không kịp, trơ mắt nhìn bóng hình tuyệt sắc mà mình từng yêu thương ngã xuống đất.
Ông ta phun ra m.á.u tươi, đi thẳng về phía ta, nhẹ nhàng gọi tên ta.
"Tuyết Phách đừng sợ, lại đây với phụ hoàng, phụ hoàng bảo vệ ngươi."
Lúc phụ hoàng sắp chết, không phải muốn g.i.ế.c ta mà là muốn bảo vệ ta.
Nhưng có gì khác biệt chứ?
Rõ ràng là ông ta đã phản bội lời thề, tự tay hủy hoại con đường tiến thân của ta, vì sao người tan xương nát thịt lại là mẫu phi!
Ta giống như mẫu phi năm xưa, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, không còn một chút thương xót nào, cúi đầu nhìn Thịnh Tranh đang m.á.u chảy đầm đìa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doc-nu-hoang-quyen/chuong-11.html.]
"A đệ, lúc ngươi đến bên cạnh ta nhất định là vô cùng vui mừng, cho rằng chỉ cần tha cho ngươi một mạng, cho ngươi một vị trí Công chúa vô dụng, ta nên mang ơn đội nghĩa, xem ngươi như thần linh! Nhưng từ nhỏ ta đã được dạy dỗ đạo lý làm đế vương, là thao túng lòng người chứ không phải trốn sau lưng ngươi làm một món đồ chơi! Ngươi và phụ hoàng đều nói muốn bảo vệ ta, nhưng có từng hỏi ta, có cần hay không?
A đệ cho rằng bản thân mình nhẫn nhục chịu đựng, phụ hoàng cho rằng bản thân mình bất đắc dĩ, vậy thì ai mới là người nên chết? Là ta và mẫu phi, những người không cam lòng bị các người tùy ý thao túng, vứt bỏ, khinh thường sao? Ngươi và phụ hoàng, Cố Vãn Ý và Triều Chu, trong mắt ta đều như nhau, chẳng qua chỉ là dòng nước ngầm dưới con thuyền nhỏ, không cho phép ta nổi trên mặt nước, một lòng muốn kéo ta xuống vũng bùn."
Tay Thịnh Tranh còn muốn chạm vào ta, nhưng lại bất lực buông xuống.
Ta ghé sát vào chóp mũi đã không còn hơi thở của hắn ta, dịu dàng nói: "A đệ, nếu như ngươi gặp được phụ hoàng, nhớ nói với ông ấy, đứa con mà ông ta lựa chọn... đã thua rồi, ông ta đã nhìn lầm người rồi."
Ta buông t.h.i t.h.ể Thịnh Tranh ra, đứng dậy.
Hoàng hôn trên bầu trời vẫn giống như trước kia, chiếu rọi từng tấc đất của giang sơn.
Và cuối cùng ta đã đẩy lùi tất cả mọi trở ngại trước mặt.
Từng bước từng bước, quay trở lại vị trí thuộc về ta.
(Hết truyện)