Độc Thiện - Chương 10 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-10-06 09:54:38
Lượt xem: 2,083
12
Ta dùng thuốc duy trì nửa cái mạng mục ruỗng của Tiêu Cảnh Thừa và Tạ Vân Nương.
Để đề phòng bọn họ tự sát, ta sai người còng tay chân bọn họ bằng còng sắt, lại tách miệng bọn họ ra, từng cái từng cái gõ vỡ răng.
Hôm nay tâm trạng tốt, ta khởi giá đến lãnh cung giam cầm Tiêu Cảnh Thừa. Ngồi trong sân, nghe Tiêu Cảnh Thừa trong phòng bị thái giám tát tai, đ.ấ.m đá.
Hắn khi thì kêu gào thảm thiết, khi thì không ngừng cầu xin, khi thì nguyền rủa ta c.h.ế.t không được tử tế.
Giọng khàn khàn đứt quãng nghe chói tai, giống như dây đàn bị đứt.
Ta lắc lư trên ghế nằm phơi nắng, móc móc tai:
"Hay lắm.”
"Xuân Oanh, ngươi đi bê tấu chương đến đây, trẫm muốn nghe cả buổi chiều."
"Vâng ạ!" Nàng vui vẻ đáp.
13
Tiêu Cảnh Thừa ăn chơi hưởng lạc, hoang phế triều chính nhiều năm, vừa tiếp nhận cái đống hỗn độn này, ta thực sự đau đầu một trận.
Tuy rằng nhiều năm nằm gai nếm mật trong hậu cung, học được không ít thứ, nhưng vẫn còn kém xa.
Vậy thì, tiếp tục học thôi.
Ta bái các học giả làm thầy, sau khi tan triều, giữ bọn họ lại giảng bài, trở về tẩm cung, tiếp tục chong đèn đọc sách thâu đêm, vùi đầu bổ khuyết.
Cuối cùng cũng đến ngày nghỉ, ta ngủ một giấc đến chiều, tỉnh dậy, ra khỏi cung một chuyến.
Xe ngựa đi đến ngoài cửa Tuyên Đức, ta xuống xe, phẩy tay cho tùy tùng lui ra, sau đó một mình leo lên lầu cổng thành.
Váy dài lộng lẫy kéo lê trên mặt đất, ta chậm rãi bước lên bậc thang, gạch đá trên lầu cổng thành phủ đầy dấu vết năm tháng, đến đỉnh, ca ca đã sớm chờ ta ở đó.
Nơi cao cảnh đẹp, phóng tầm mắt nhìn xa, trời quang mây tạnh, non sông vô sự.
Dưới bầu trời xanh, thỉnh thoảng có vài con chim sơn ca bay qua, rồi dần dần bay xa, biến thành chấm đen, cho đến khi biến mất không thấy nữa.
Anan
Gió mát thổi không ngừng, bộ diêu leng keng vang lên.
"Ca ca."
Ta lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng:
"Hôm qua muội gặp Bùi Diễm Chi."
Hắn quay đầu nhìn lại, giọng nói chua xót, gần như nghẹn ngào:
"Gia Ngư..."
Ta cười khổ một tiếng, nhìn hắn, tiếp tục nói:
"Huynh ấy là tiến sĩ thi đỗ năm Tĩnh Hòa thứ tám, hiện tại đã được thăng chức làm Lại bộ thị lang.
"Cũng chính là... năm ta và ca ca nhà tan cửa nát, lưu lạc tha phương."
"Tĩnh Hòa, lấy ý nghĩa thái bình an ninh." Ta lắc đầu, khẽ cười chế giễu, "Tiêu Cảnh Thừa là một hôn quân như vậy lại dùng Tĩnh Hòa làm niên hiệu, thật mỉa mai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doc-thien/chuong-10-het.html.]
Năm Tĩnh Hòa thứ tám, ta mười hai tuổi, tuổi vừa biết yêu, nhân lúc canh lửa thuốc, cách hàng rào nói nhỏ với Bùi Diễm Chi nhà bên cạnh, nói ta muốn gả cho huynh ấy.
Bùi Diễm Chi nói, huynh ấy nhất định phải thi đậu kỳ thi điện năm nay, chờ Gia Ngư làm lễ cập kê xong, sẽ đến cửa cầu hôn.
Ca ca cười nói, vậy huynh ấy sẽ lập công ở quân doanh, sau này thêm một phần của hồi môn cho Gia Ngư.
Trình Gia Ngư mười hai tuổi, được tất cả mọi người yêu thương vô điều kiện.
Nhưng mà, đời người vô thường.
Thiên tử nổi giận, xác chất thành núi, m.á.u chảy thành sông.
Chỉ trong một đêm, vận mệnh của tất cả mọi người đều bị viết lại.
Trình Gia Ngư nhà tan cửa nát, hoảng sợ bỏ chạy, từ kinh thành đến Bắc Cương, hai ngàn dặm một đường xin ăn, vì để sống sót mà phải đổi họ.
Bùi Diễm Chi thi đậu tiến sĩ, trở thành cận thần đầy triển vọng của thiên tử, lại nghe tin nhà hàng xóm bị g.i.ế.c sạch, thổ huyết hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Ca ca nói muốn cõng ta lên kiệu hoa, cuối cùng lại quỳ gối trong Kim Loan điện, nói:
"Mạt tướng trên đời chỉ còn lại muội muội là người thân duy nhất, nàng ấy ngưỡng mộ Bệ hạ đã lâu, mong Bệ hạ thành toàn."
Từng câu từng chữ, đều là m.á.u và nước mắt.
Ta cúi đầu thở dài một tiếng:
"Hôm nay Bùi thị lang vào cung yết kiến, quỳ gối dưới bậc thang khấu đầu với ta, xưng ta là Bệ hạ."
"Gia Ngư..."
Ca ca thay ta lau nước mắt.
"Ta nhìn huynh ấy, nhớ đến năm đó ta nói muốn gả cho Bùi lang, lại liên tưởng đến đủ thứ chuyện cũ, ký ức nửa đời trước đều hiện lên trong đầu."
Nói đến đây, giọng ta khàn đi, cảm xúc trong lòng dâng trào mãnh liệt:
"Nhưng ta năm nay... cũng mới hai mươi ba tuổi."
Vô số đêm mất ngủ, ta trăn trở suy nghĩ, chờ trời sáng.
Nếu như không có Tạ thị tác oai tác quái, thì sẽ như thế nào nhỉ?
Ca ca sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, nhận được bổng lộc của triều đình, sẽ mua thêm chút tài sản cho gia đình, mua trang sức đẹp nhất trong thành cho tẩu tẩu.
Cha mẹ sẽ an hưởng tuổi già, vui vầy bên con cháu.
Ta sẽ sớm gả chồng, sinh con đẻ cái, dựa vào phu quân thi đậu tiến sĩ mà sống một cuộc sống sung túc.
Nếu như tổ tiên nhà ta không phải làm nghề dược thiện, bây giờ ta sẽ làm gì nhỉ?
Ta có thể sẽ kinh doanh quán trà, hàng kẹo hồ lô, tiệm bánh bao, có thể sẽ mặc cả từng đồng với khách hàng, cũng có thể là một cô gái nông thôn bình thường, quanh năm suốt tháng chân lấm tay bùn.
Nếu như... nếu như...
Ta có vô số khả năng, sống một cuộc đời bình phàm, an ổn, hạnh phúc của một người nhỏ bé.
Nhưng con người là vĩnh viễn sống trong những điều chưa biết.
Làm gì có nhiều nếu như vậy.
(Hết chính văn)