ĐỐI ĐẦU VỚI PHỤ HUYNH - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-09-11 23:57:58
Lượt xem: 1,460
7
Tôi bị anh ta làm cho bất ngờ, không hiểu nhìn anh ta.
"Chuyện nhỏ như thế, em nên nhắm mắt làm ngơ trong nhóm phụ huynh, trả lời qua loa cho xong. Sao lại bốc đồng rời khỏi nhóm chứ?
"Em vẫn còn cái tính tiểu thư quá, mới vào trường, năm đầu còn đang thử việc, gặp vấn đề như vậy phải nhịn thì nhịn, lỡ mà lãnh đạo có ý kiến thì sao?"
Tôi bị anh ta làm cho ngạc nhiên, nhìn anh ta không hiểu gì.
"Chuyện có gì to tát đâu, lần đầu tiên em nên nhắm mắt làm ngơ trong nhóm phụ huynh, đối phó qua loa vài câu là xong. Sao có thể nóng nảy rời nhóm chứ?
"Em vẫn còn tính tiểu thư quá, mới vào trường thôi, vẫn là năm đầu thử việc, gặp vấn đề như này em nên nhịn thì phải nhịn, lỡ như lãnh đạo có ý kiến gì thì sao?"
Tôi bị những lời nói của anh ấy làm cho chấn động.
Lần đầu tiên trong năm năm, tôi nhận ra mình vẫn chưa hiểu đủ về anh ta.
Tôi hờ hững đáp: "Ồ, lãnh đạo có ý kiến với em thì cứ có thôi, cùng lắm là đổi công việc, em đâu phải không tìm được việc."
Nói đùa chứ, chị đây học liên thông từ đại học đến tiến sĩ, suốt 8 năm trời tranh giành, bị giáo viên hướng dẫn sai khiến như trâu như ngựa, tóc sắp hói mà mới đăng được mấy bài tạp chí hạng nhất.
Dựa vào mấy bài đó, lúc tốt nghiệp đã có mấy trường tranh nhau mời làm nhân tài.
Làm giáo viên chủ nhiệm thật ra là để cần cho việc thăng chức.
Nhưng dù có rời khỏi trường này, tôi cũng có nhiều nơi để đi, đó là lý do tại sao tôi nỗ lực và có đủ tự tin.
Tôi cần phải nịnh nọt, để người khác bắt nạt trong khi họ chẳng hề tôn trọng tôi sao?
Nhưng, tôi chợt nhớ ra, có một người thực sự cần phải làm vậy...
Tống Thư Đào, hồi trước chỉ học một bằng thạc sĩ qua loa rồi không học lên nữa, sau khi tốt nghiệp đi làm được mấy năm, nhưng gần đây vận may kém bị sa thải.
Gia đình anh ấy ngày nào cũng lo lắng cho công việc của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doi-dau-voi-phu-huynh/chuong-7.html.]
Nghe nói trường đại học tuyển tiến sĩ có thể giải quyết biên chế hành chính cho người thân, người nhà anh ta đã mấy lần cầu xin tôi.
Tôi mủi lòng đồng ý đưa anh ta vào trường.
Chỉ đợi tôi hoàn tất thủ tục bên này, chúng tôi đăng ký kết hôn xong là có thể bắt đầu xử lý việc anh ta vào làm.
Tôi lặng lẽ nhìn anh: "Anh có phải vì sợ ảnh hưởng đến công việc của mình nên mới lo lắng như vậy không?"
Tống Thư Đào lập tức tỏ ra khó chịu phản bác: "Em nghĩ nhiều rồi đấy, chỉ là một công việc hành chính thôi mà, chẳng lẽ năm năm chúng ta ở bên nhau lại không bằng sao?"
Tôi không hỏi thêm gì nữa, chỉ âm thầm quyết định, giấy kết hôn này có lẽ phải hoãn lại một thời gian.
Có lẽ do thái độ cứng rắn của khoa, mẹ Thần Thần im ắng được một thời gian.
Trong nhóm gần như không ai nói chuyện.
Thực ra ở đại học vốn không cần thiết có một nhóm như vậy.
Những ngày này tôi bận rộn với việc khai giảng và dạy học nghiên cứu khoa học, mệt mỏi đến mức không thở nổi, hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến động thái của bà ta.
Tưởng bà ta đã yên lặng, nhưng một đêm nọ khi tôi đang viết luận văn, đột nhiên bị bà ta trong nhóm điên cuồng @ tên.
Mẹ Thần Thần (phiên bản năm nhất):
"Việc học là cô quản đúng không, @Tần Vũ. Xin giải thích xem, tại sao lần thi xếp lớp tiếng Anh nhập học này, con tôi là Quách Thần lại bị phân vào lớp D?
"Có phải giáo viên chủ nhiệm cô thiên vị? Hay là cô trút giận lên con tôi?
"Sau này Thần Thần của chúng tôi làm sao dám đối mặt với các bạn khác?"
Tôi thật sự cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Có một cảm giác nực cười nhưng không biết bắt nguồn từ đâu - chẳng lẽ đây chính là "phước báo" khi làm giáo viên chủ nhiệm sao?
Thấy tôi mãi không trả lời, bà ta lại tiếp tục quấy rối.
"@Viên Mai phó thư ký khoa, lãnh đạo nói một câu đi! Giáo viên của các người giả c.h.ế.t đấy à."