Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đổi mệnh thang - Chương 4 - End

Cập nhật lúc: 2024-05-29 16:46:06
Lượt xem: 615

Phương phu nhân đỏ hoe mắt tới tìm ta, đánh bài tình cảm.

"Vân Nương, hiện tại gia tộc chúng ta đang bị nhắm tới. Nếu cứ tiếp tục như vậy, phụ thân của con có thể sẽ không giữ được chức quan. Con cùng Thái tử điện hạ có quan hệ tốt, có thể lén lút nhờ hắn giúp đỡ được không?"

Ta cầm khăn tay yên lặng lau nước mắt:

"Tất nhiên rồi, nương, nữ nhi mới trở về nhà không bao lâu, ai có thể nghĩ tới lại sẽ có tai họa như thế. Mẫu thân yên tâm, ngày mai ở Đại Lý Tự , điện hạ sẽ ra mặt làm chứng, chứng minh Phương Như Thanh là tự vệ mới gi//ết người."

Phương phu nhân lúc này mới thở dài một hơi:

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con thật sự là nữ nhi ngoan của nương."

Phương gia cùng Nghiêm gia bản án lại liên lụy ra nhiều vụ án khác, mỗi người bọn họ đều mục nát, chuyện không hề nhỏ. Thiết triều, Hoàng đế thân phong làm chủ thẩm, hai bên là tam ti bồi thẩm.

Thái tử dựa theo ước định thăng đường nói: "Cô tận mắt nhìn thấy, Phương cô nương là vì tự vệ mới nhổ trâm đả thương người."

Lời này vừa ra, Phương Niệm lập tức thở dài một hơi.

Còn không có thở một ngụm, chỉ nghe chủ thẩm đại thần lại nói: "Mặc dù án bên đường đả thương người đã có kết luận, nhưng Hộ bộ thượng thư Phương Niệm tham ô nhận hối lộ có một nhân chứng mới."

Phương Niệm kinh hãi.

Hắn những năm này làm việc từ trước đến nay xử lý đến sạch sẽ, từ đâu mà có nhân chứng?

Thẳng đến khi nhìn thấy ta, trên mặt hắn trắng bệch.

"Lại là ngươi ······"

Ta tại công đường quỳ xuống đất, cất giọng nói:

"Ta chính là Phương Niệm chi nữ, ta làm chứng, cha ta tham ô nhận hối lộ, nuốt riêng tiền cứu tế , còn kết bè kết cánh. Tự mình nuôi quân."

Lời này vừa ra, cả sảnh đường xôn xao.

Chủ thẩm quan cũng chưa từng thấy qua tình huống nữ nhi cáo cha , lập tức hỏi:

"Ngươi có chứng cứ không?"

Ta từ trong n.g.ự.c móc ra một xấp đồ :

"Đây là sổ sách, còn có thư cùng vây cánh bàn bạc tới lui , phía trên đều có con dấu của hắn, có thể kiểm tra thực hư."

Khi ta lấy ra những vật này , Phương Niệm không ngồi yên được nữa, lời ta còn chưa nói hết, hắn đã xanh mặt xông lên mắng to:

"Ngươi... tiện nhân này, ngươi muốn hại ta!"

Hắn nói một cách chính đáng:

"Nữ tử này miệng đầy mê sảng, nàng căn bản cũng không phải là nữ nhi của ta, là ta thấy đáng thương mới nhặt lấy một bé gái mồ côi nuôi dưỡng, không nghĩ tới nàng vậy mà lấy oán trả ơn, muốn hủy Phương gia ta a!"

Thái tử nghe vậy, có chút khiếp sợ nhìn về phía ta.

Ta lại bày ra bộ dạng cực độ bi thương

nhìn về phía Phương Niệm, nức nở nói:

"Cha, con chỉ là không đành lòng nhìn cha mắc thêm lỗi lầm nữa, cha sao có thể nói con không phải con gái của người ? Nhiều người như vậy có thể làm chứng mà."

"Ai! Ai có thể làm chứng?!"

Nhưng hắn không nghĩ tới, ta thật có nhân chứng.

Đầu tiên thăng đường chính là hạ nhân trong phủ .

Xuân nhi cùng những người làm quỳ gối trên công đường nói:

"Lão gia nói tiểu thư là con gái ruột thất lạc nhiều năm , tất cả mọi người đều nghe thấy được"

"Lão gia còn để cho ta cẩn thận hầu hạ, không được sai sót."

"Còn nói Phương tiểu thư Phương Như Thanh trước kia là giả."

Nghiêm Tướng quân giận dữ, trực tiếp xông lên đạp một cước: "Hay lắm! Ngươi, cái tên Phương Niệm kia, ngươi vì một khuê nữ giả lại muốn cùng ta cá c.h.ế.t lưới rách!"

Phương Niệm có miệng khó trả lời.

Về sau đến chính là tiểu thương trên đường

"Đây không phải là Phương tiểu thư sao? Tất cả mọi người đều biết mà."

"Phương tiểu thư tâm địa thiện lương, trợ giúp lưu dân, thật là tâm địa Bồ Tát !"

Phương Niệm sắc mặt trắng bệch.

Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, trước kia tìm ta đến làm thuốc, chỉ là muốn đem ta cầm tù ở nhà lừa gạt mấy ngày, chờ đổi mệnh xong, hắn đại khái có thể với bọn hạ nhân là mình tính sai, ta không phải nữ nhi của hắn, thân còn mang bệnh hiểm nghèo chếch bất đắc kỳ tử.

Hắn cho là ta ngày ngày đi ra ngoài là cùng Thái tử chơi đùa, thật tình không biết là ta lại thu mua lòng người.

Hiện tại tất cả mọi người đều nói ta là nữ nhi của hắn.

Ta lòng này thiện lương, có phần được bách tính tín nhiệm, có sức thuyết phục hơn bất kỳ bằng chứng nào khác..

12

Trải qua xem xét kỹ, những sổ sách, thư tín kia đều là thật.

Phương Niệm quyết định nhận tội, gia sản sung công, nhưng tội của hắn quá lớn, lớn đến mức cả nhà bị hạ ngục, tùy ý xử trảm.

Tất nhiên là bao gồm cả nữ nhi ruột là ta đây.

Ta cùng Phương gia bị nhốt cùng một phòng, Phương Niệm hận không thể đem ta rút gân lột da.

"Ngươi lòng dạ rắn rết, tiện nhân! Ngươi tại sao muốn hại cả nhà của ta!"

Ta nhìn bọn hắn dáng vẻ ủy khuất, nhịn không được bật cười:

"Đừng giả bộ, ai không biết thì thôi đi, ta có phải nữ nhi của các người hay không , chính các ngươi còn không rõ ràng lắm hay sao?"

Phu thê Phương Niệm sững sờ, hồ nghi nói:

"Ngươi ······ biết thứ gì rồi?"

"Phương Như Thanh kia bệnh điên đã đến mức không thể cứu nổi, các ngươi nói ta là nữ nhi, chẳng qua là muốn để ta cùng với nàng đổi mệnh, từ đầu đến cuối các ngươi chỉ là coi ta là thuốc, sử dụng hết liền có thể ném đi, ta nói không sai chứ."

Phương phu nhân sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng run rẩy hỏi:

"Ngươi ...biết là lúc nào ?"

"A, từ lúc các ngươi ở cửa thành ngăn ta lại, ta liền biết, cùng các ngươi diễn lâu như vậy hí hí, thật sự là hơi mệt."

Phương Niệm cười khẩy:

"Ngươi làm như vậy bản thân chẳng được gì , còn không phải muốn cùng chúng ta c.h.ế.t hay sao?"

Ta cười không nói.

Ta đã làm điều mình nên làm, còn lại liền giao cho Thái tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doi-menh-thang/chuong-4-end.html.]

Đây là ta cùng hắn giao dịch, vào ngay hôm Phương Niệm và Nghiêm tướng quân rơi đài, hắn đại khái có thể xếp người của mình thay thế vào hai vị trí quan trọng này.

Hắn đáp ứng bảo đảm mạng cho ta, hẳn là cũng sẽ làm đến cùng đi?

Ta cho là ta là có thể tin tưởng hắn, nhưng ta chờ thẳng tới giờ hành hình cũng không có động tĩnh gì.

Sắp c.h.ế.t đến nơi ta rốt cục cũng có chút luống cuống.

Không phải chứ, bỏ của chạy lấy người à?

"Đi mau, lên đường."

Ngục tốt lôi kéo chúng ta hướng pháp trường mà giải đi, Phương Niệm một nhà bị dọa đến khóc ròng ròng, không ngừng cầu xin tha thứ, ta ráng chống đỡ, thẳng tắp lưng đi ra ngoài.

Từ trong lao đến pháp trường phải xuyên qua một con phố dài.

Chúng ta vừa ra ngoài, liền gặp Thái tử cưỡi ngựa phi nước đại mà đến.

"Thánh thượng có lệnh, đặc biệt ban thưởng kim bài miễn tử!"

Phương Niệm mặt lộ vẻ vui mừng, khóc lớn nói:

"Ta liền biết Thánh thượng sẽ không nhẫn tâm như vậy, cái kim bài miễn tử này······"

"Không phải cho ngươi."

Thái tử trực tiếp vòng qua hắn, đem kim bài đưa cho ta, có chút cười nói: "Cô từ trước đến nay nói được thì làm được."

Phương Niệm mắt thấy hi vọng cuối cùng cũng mất, sắc mặt trắng bệch, đến nước này cũng không có gì kiêng kị, chỉ vào Thái tử mắng:

"Tốt! Thì ra đúng là các ngươi thông đồng muốn hại ta, ta không phục! Dựa vào cái gì ả có thể sống, ả đã nói là nữ nhi của ta, liền nên cùng ta chết! Cái kim bài này hẳn là ngươi lạm quyền mưu tư lấy ra, ta muốn kiện!

Thái tử cười lạnh nhìn hắn:

" Kim bài này, cũng không phải ta cầu được."

Nghe nói như thế, ta cũng sửng sốt.

Thái tử học ta, cũng úp mở nói: "Tiếp tục đi lên phía trước đi, ngươi sẽ biết."

Ta đi theo Phương gia đi về hướng pháp trường , nhưng không ngờ ven đường bách tính lại tất cả đều quỳ gối hai bên đường, giơ vải trắng .

Trên đó viết: "Quân pháp bất vị thân! Vân nương vô tội!"

Trong đám người không biết ai nói :

"Vân nương quân pháp bất vị thân ( vì đại nghĩa diệt thân), vì nạn dân cứu trợ, cầu bệ hạ đặc xá Vân nương a!"

Câu nói này như lời dẫn dắt, mọi người cùng nhau hô to:

"Cầu bệ hạ đặc xá Vân nương!"

Những người kia có tên ăn mày toàn thân bẩn thỉu , có phụ nhân ôm hài tử, có cả tiểu thương ven đường.

Thái tử tại bên cạnh ta nói:

"Bọn hắn ngày ngày đến cửa cung vì ngươi giải oan, ta chỉ là để Thánh thượng thấy được hết thảy, cho nên khối kim bài miễn tử này, xem như bọn hắn cầu đến."

Ta nhìn hết thảy, hốc mắt rốt cục nhịn không được mà ướt nhoè.

Ta vốn coi là thế gian này đối với ta rất không công bằng, kiếp trước gặp kẻ ác nhân, sống lại một đời lại biến thành thuốc của người khác .

Nhưng bây giờ xem ra, thế gian này cũng vẫn còn vô vàn điều tốt đẹp.

13

Phương gia bị trảm hôm đó, trăm họ mừng vui reo hò.

Mà ta liền trong tiếng hoan hô, lặng yên không một tiếng động ngồi xe ngựa đi tới bên ngoài kinh thành.

Tâm ta tâm tâm niệm niệm rời kinh thành, cuối cùng cũng đến ngày được toại nguyện.

Thái tử mặc thường phục tiễn ta, hắn muốn nói gì đó lại thôi, nửa ngày như thế rốt cục nhịn không được mở miệng:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Ngươi thật muốn đi?"

Ta ôm chặt bạc trong ngực:

"Điện hạ sẽ không phải đổi ý, lấy lại bạc đấy chứ?"

Hắn dở khóc dở cười:

"Cô chỉ là muốn hỏi một chút, ngươi sau này có tính toán gì."

Ta nghĩ nghĩ, khóe miệng khẽ nhếch:

"Điện hạ đại khái không biết, ta có nghề đậu hũ gia truyền rất ngon, về sau ấy à, hẳn là tìm tòa thành nhỏ, mở cửa hàng đậu hũ, thuê mấy tay chân lanh lẹ làm giúp, đem bí quyết gia truyền truyền lại..."

Xuân nhi từ một bên ló đầu ra nói:

"Vậy em cũng muốn học!"

Ta bị nàng chọc cho cười rộ lên, liếc nhìn thấy Thái tử biểu lộ có chút phức tạp.

Hắn nói khẽ:

"Ngươi đã cầu an ổn, sao không đến Đông cung ······"

"Điện hạ, trong cung cũng đâu thiếu đầu bếp có tay nghề làm đậu phụ đâu mà."

Ta nghĩ hắn hiểu ý câu nói của ta.

Thứ ta cầu xưa nay không phải là an ổn, mà là tự do.

"Điện hạ đáp ứng chuyện của ta, xin cũng đừng quên...."

Thái tử nhìn ta thật lâu, cười gật gật đầu:

"Cô sẽ nghiêm tra huyền thanh yêu đạo, nhất định sẽ cấm cái đổi mệnh yêu thuật đó"

"Ta tin tưởng điện hạ, kia ······ Xin từ biệt, điện hạ bảo trọng."

Thái tử khẽ kẹp bụng ngựa, tránh đường.

"Núi cao đường xa, sau này không hẹn gặp lại."

Ta hạ màn xe xuống, Xuân nhi giơ roi thúc ngựa:

"Đi!"

Xe ngựa cực nhanh đi về phía con đường dài rộng tận cuối chân trời.

Đó là một nơi tràn ngập những thứ ta chưa biết.

Nhưng ta tin tưởng, tương lai của ta, nhất định một mảnh quang minh.

Hoàn toàn văn

Loading...