Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đội Mồ Quay Về Trả Thù Hoàng Đế Sói Mắt Trắng - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-04-16 15:11:03
Lượt xem: 161

------

10.

Vệ Như Ý gửi bồ câu đưa thư cho Vệ Lam, đêm đó, ba ngàn Vệ gia quân lặng lẽ tiến vào hoàng thành.

Ngay khi Vệ Như Ý phân phát s.ú.n.g ống và giảng giải cách dùng, ta đột nhiên cảm thấy một trận mệt mỏi.

Ta dựa vào ghế trong lãnh cung, lại một lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng, Nguyệt Nô bụng đã sáu tháng, vô luận như thế nào đều che giấu không được.

Nàng ngồi ở trước cửa sổ, một bên thêu giày đầu hổ, một bên cùng hệ thống tán gẫu.

Hệ thống hỏi nàng: “Chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi muốn thực hiện tâm nguyện gì?”

Nàng nói: “Ta muốn đưa các con ta rời khỏi hoàng cung, đến một nơi không ai biết ta và bắt đầu một cuộc sống mới yên bình. Không cần phải giàu có hay quyền lực, chỉ cần bình an là được.”

Nàng khẽ vuốt ve bụng dưới, tràn đầy hy vọng.

Thế nhưng, cung nữ đưa tới bát canh gà kia.

Nguyệt Nô nhìn chén canh gà kia, yên lặng nhìn rất lâu.

Cuối cùng, nàng không uống.

Sau đó, Mộ Dung Hiên tới.

Mộ Dung Hiên đã rất lâu không tới thăm Nguyệt Nô. Hắn lần này tới, chỉ vì một việc: Khuyên Nguyệt Nô buông bỏ hài tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doi-mo-quay-ve-tra-thu-hoang-de-soi-mat-trang/chuong-10.html.]

Mộ Dung Hiên nói với Nguyệt Nô thật nhiều thật lâu, hắn dùng tình cảm, dùng lý lẽ, khẩn cầu Nguyệt Nô buông tha đứa nhỏ này, hắn thậm chí hứa hẹn, chỉ cần Nguyệt Nô bỏ đứa nhỏ, hắn sẽ lập tức bỏ Vệ Như Ý, phong nàng làm hoàng hậu.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Nhưng mà, Nguyệt Nô nhìn hắn, chỉ là trầm mặc.

Trái tim nàng đã lạnh thấu, giống như băng cứng ngàn năm.

Nàng hiểu, nếu hôm nay nàng không uống chén thuốc kia, Mộ Dung Hiên sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nàng chỉ có thể gật đầu.

Uống xong chén thuốc kia, nàng nằm ở trên giường, nước mắt mơ hồ đong đầy hai mắt.

Mộ Dung Hiên đi rồi, nàng hỏi hệ thống: “Hệ thống, nếu như ta từ bỏ nhiệm vụ, sẽ như thế nào?”

Hệ thống trả lời: “Từ bỏ nhiệm vụ, tâm nguyện của ngươi cũng không thể đạt thành. Ngươi đã kiên trì lâu như vậy, nhịn thêm một chút sẽ thành công, hiện tại từ bỏ thật đáng tiếc.”

Nguyệt Nô nói: “Nhưng mà, ta thật sự rất mệt mỏi. Ta không muốn dây dưa với Mộ Dung Hiên nữa. Ta không muốn nhìn mặt hắn nữa. Ta thà chết, cũng không muốn nhìn hắn một cái.”

Hệ thống không nói chuyện.

Nguyệt Nô lại hỏi: “Hệ thống, thế giới trong miệng ngươi kia, nhân sinh bình đẳng, không có hoàng đế cũng không có quý tộc, thật sự tồn tại sao?”

Hệ thống trả lời: “Là thật. Nếu như ngươi nguyện ý, có thể gia nhập Khoái Xuyên Cục, cùng chúng ta cùng nhau sáng tạo càng nhiều bình đẳng giới tốt đẹp.”

“Ta nguyện ý.” Nguyệt Nô nói, “Hệ thống, ta muốn buông bỏ nhiệm vụ này, gia nhập Khoái Xuyên Cục.”

“Ngươi chỉ có thoát ly cái thế giới hiện tại này, mới có thể gia nhập Khoái Xuyên Cục. Ngươi phải từ bỏ tất cả ký ức về thế giới này, cho đến khi hoàn thành một trăm nhiệm vụ thì mới có thể ra ngoài.”

Nguyệt Nô kiên quyết gật đầu: “Ta nguyện ý.”

Nàng rút trâm cài tóc trên đỉnh đầu xuống, hung hăng đ.â.m vào lồng n.g.ự.c của mình.

Loading...