Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đổi Thọ - Chơng 6

Cập nhật lúc: 2024-04-06 10:08:47
Lượt xem: 2,783

6

Tôi không biết liệu cách này có khả thi hay không, nhưng tôi không biết mình nên làm gì bây giờ cả.

Muốn tìm cách gỡ chuông chỉ có thể ra tay từ chỗ Trang Nhiễm, tôi muốn nói chuyện rõ ràng với hai người họ một phen, cho dù họ chỉ tiết lộ một chút thông tin, thì vẫn tốt hơn là không biết gì cả.

Khi chúng tôi xuống tầng dưới ký túc xá, cô gái kia đã có mặt ở đó.

Tôi nhìn họ, cả hai nheo mắt, đồng thanh hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.

Tôi hít một hơi sâu, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết mình bị cô nguyền rủa”.

(*) mình xin phép đổi xưng hô từ cảnh này.

Hai người họ sửng sốt một lát, sau đó cười lớn hỏi: “Vậy mày muốn làm gì? Giết bọn tao diệt khẩu hả!”

“Cho dù bây giờ mày có g.i.ế.c bọn tao, thì lời nguyền cũng không được giải trừ đâu, đây là quả báo của mày đấy, mày đáng chết!”

Tôi nắm chặt tay, cúi đầu cầu xin họ: “Thành thật xin lỗi, tôi thật sự không biết mình đã làm gì tổn hại đến hai người các cô. Tôi thành tâm thành ý xin lỗi hai người. Hai người làm ơn nói cho tôi biết lý do tại sao hai người lại hận tôi thấu xương được không? Tôi bằng lòng dùng tất cả những gì mình có để bù đắp cho hai người.”

Trang Nhiễm cười lạnh: “Chỉ thế thôi à?”

Tôi nhắm mắt lại, từ từ quỳ xuống:

“Tôi không cầu xin cô tha thứ, tôi chỉ muốn biết rõ tại sao mình phải c.h.ế.t mà thôi, tôi cũng muốn bù đắp cho cô.”

Trang Nhiễm ngồi xổm ở trước mặt tôi, cười nói: “Nhìn phía sau mày đi.”

Tôi chậm rãi quay người lại, một khuôn mặt nhợt nhạt không có mắt bỗng dưng xuất hiện, tôi hét thất thanh, cơ thể run rẩy không ngừng, vội vàng lùi lại.

Trang Nhiên dùng sức véo mặt tôi: “Mày sợ cái gì? Những gì tao và Trang Tinh đã trải qua còn khủng khiếp hơn thứ này nhiều, mới có chút này thôi thì mày sợ cái gì?”

Trang Tinh búng ngón tay, thứ đang sợ đó từ từ tiến lại gần tôi.

Tôi bị họ giữ chặt không thể cử động nên chỉ có thể tiếp tục cầu xin sự thương xót, nhưng đáp lại sự sợ hãi tuyệt vọng của tôi chỉ là tiếng cười khoái chí của họ.

Nhìn thấy ma nữ càng ngày càng đến gần, dù đã trên người đã dán lá bùa bảo vệ, nhưng tôi vẫn bị dọa đến nhắm chặt hai mắt.

Đột nhiên có một giọng nam vang lên: “Các người đang làm gì thế!”

Tôi mở mắt ra thì nó đã biến mất tăm, Lâm Chính chạy tới ôm lấy tôi, bảo vệ tôi ở phía sau lưng anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doi-tho/chong-6.html.]

Anh ấy tức giận hầm hầm nhìn đám người Trang Nhiễm: “Hai người các cô dám bắt nạt bạn gái của tôi hả!”

Họ phớt lờ Lâm Chính, quay người rời đi, nhưng Lâm Chính chạy tới đã tóm lấy cô ta.

“Cô không được đi, cô phải xin lỗi bạn gái tôi trước!”

Nói xong anh ấy lấy điện thoại di động ra chụp hình Trang Nhiễm và cô bạn kia, tôi giật mình phản ứng lại, lập tức ngăn cản Lâm Chính.

Tôi giải thích với anh ấy đó là một sự hiểu lầm, sau khi nghe điều này, Lâm Chính càng tức giận hơn:

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Tôi tận mắt thấy hai người các cô đè em ấy xuống đất, khiến em ấy không thể cử động được. Cô còn dám lớn tiếng đe dọa em ấy, báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát bắt các người!”

Tôi lập tức lao tới ôm lấy cánh tay của Lâm Chính, thấy thế Trang Nhiễm và cô bạn kia vội nhân cơ hội chạy về ký túc xá.

Tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được Lâm Chính mình không bị bắt nạt, sau đó tôi hỏi anh ấy tại sao lại đột nhiên đến tìm tôi.

Anh ấy gãi đầu ngượng ngùng nói: “Đã mấy ngày chúng ta không gặp rồi, anh nhớ em lắm.”

Tôi nghe thế liền xúc động, không kìm được lòng mình mà ôm chầm lấy Lâm Chính, sau khi biết mình không may bị nguyền rủa, tôi đã cố tình phớt lờ Lâm Chính, vì tôi không biết cuối cùng mình có thể an toàn sống sót hay không.

Tôi chỉ nghĩ mình nên phớt lờ anh ấy, nếu sau này mình thật sự c.h.ế.t đi, anh ấy cũng không quá đau buồn.

Lâm Chính lo lắng vỗ lưng tôi an ủi nói: “Mạn Mạn, nếu có ai dám bắt nạt em, em đừng sợ, hãy nhanh chóng gọi cảnh sát hoặc gọi cho anh.”

Tôi gật đầu.

Đột nhiên có tiếng đi xuống lầu, Tần Duyệt chạy tới.

Bồ ấy vừa thấy Lâm Chính, đã nhìn chầm chầm một hồi rồi hỏi tôi: “Mạn Mạn, đây là bạn trai của bồ à?”

Tôi gật đầu thừa nhận, Tần Duyệt vỗ tay: “Hai người đúng là trời sinh một đôi!”

Tôi không hiểu tại sao bồ ấy lại dùng ánh mắt như vừa kiếm được món bảo bối hiếm thấy để nhìn tôi và Lâm Chính, Tần Duyệt vội kéo tôi lại.

Bồ ấy nói nhỏ với Lâm Chính, “Cho tôi mượn bạn gái của anh một lát.”

Tần Duyệt kéo tôi đến một nơi vắng vẻ không người, dùng hai tay ôm mặt tôi: “Sao bồ không cho mình gặp bạn trai bồ sớm hơn!”

Sao cơ?

“Có hai món bảo bối ở đây, bồ còn lo lắng không phá được lời nguyền c.h.ế.t tiệt kia à?”

Loading...