ĐÔNG CHÍ - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-09 19:44:36
Lượt xem: 3,194
Sau một lúc lâu, Hoàng thượng cuối cùng cũng vẫy tay với Kỳ Uyên, ra hiệu cho chàng đứng dậy:
"Tấm lòng của khanh, trẫm sao lại không hiểu.
Là Dung tần đã lỡ lời."
Ngay sau đó, sắc mặt Thẩm Doanh Nguyệt hết đỏ rồi lại trắng.
Nàng ta vốn định gây khó dễ cho ta trước mặt Hoàng thượng, không ngờ lại tự mình vấp ngã.
"Hoàng thượng..."
Thẩm Doanh Nguyệt không cam lòng kêu lên.
Hoàng thượng lại chán ghét liếc nhìn nàng ta:
"Đồ ngu ngốc, cút xuống."
Đây là lần đầu tiên, Hoàng thượng khiến cho Thẩm Doanh Nguyệt mất mặt như vậy trước mặt mọi người.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, nhìn ta một cái đầy oán hận rồi quay người rời khỏi cung yến.
Thẩm Doanh Nguyệt muốn trách thì chỉ có thể trách nàng ta là một kẻ ngu ngốc.
Nàng ta dám nùng trang như thế đến dự tiệc sinh thần của công chúa, cướp mất sự chú ý của Hoàng hậu nương nương, điều này đã khiến Hoàng thượng không vui.
Vừa mới ngồi xuống đã bắt đầu gây sự, cố gắng hết sức để chia rẽ mối quan hệ giữa các quần thần.
Cố tình người này lại còn là tri kỷ tốt của Hoàng thượng, Kỳ Uyên.
Yến tiệc kết thúc, Kỳ Uyên nói hoa mai trong cung đang nở rất đẹp, chàng muốn dẫn ta đi xem.
Ta mỉm cười đáp: "Được."
Chúng ta đi qua hòn non bộ phía sau cung điện, trong lương đình cách đó không xa, Thẩm Doanh Nguyệt đang quỳ trước mặt Hoàng hậu.
Kỳ Uyên vốn không thích những nơi có nhiều nữ nhân, chàng đang định kéo ta đi.
Nhưng ta đã giữ Kỳ Uyên lại, bảo chàng đừng lên tiếng.
Hôm nay Hoàng hậu đã chịu thiệt thòi lớn như vậy, chắc chắn Thẩm Doanh Nguyệt sẽ không có trái ngọt để ăn rồi.
Ta không ngại xem một vở kịch hay miễn phí.
13
"Nương nương, thần thiếp không cố ý đối đầu với người, xin người minh giám."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-chi/chuong-10.html.]
Thẩm Doanh Nguyệt quỳ trong đình, vẻ mặt lã chã sắp khóc.
Hoàng hậu chỉ lười biếng liếc nhìn nàng ta:
"Ngươi đừng diễn trò trước mặt bản cung nữa, bản cung không phải Hoàng thượng, sẽ không bị ngươi mê hoặc.
Hậu cung này có hàng ngàn hàng vạn nữ nhân. Những kẻ không nghe lời, cuối cùng đều sẽ bị loại bỏ.
Dung tần, hôm nay trong yến tiệc, ngươi thật to gan!"
Hoàng hậu vốn trời sinh đã có uy áp, một câu nàng ấy nói ra đã khiến Thẩm Doanh Nguyệt run rẩy.
"Nương nương, thần thiếp luôn cung kính với ngài, không biết đã phạm lỗi gì.
Người cũng biết, lúc đó thứ muội của thần thiếp cũng có mặt, thần thiếp không muốn muội ấy nghĩ rằng thần thiếp sống không tốt trong cung.
Xin nương nương xem xét lòng trung thành và tận tụy của thần thiếp đối với người, tha thứ cho sự vô tâm của thần thiếp trong yến tiệc."
Thẩm Doanh Nguyệt cúi đầu xuống sát đất, trán nàng ta chạm vào bụi bẩn trên mặt đất.
Ta khẽ cười khẩy.
Trước đây, nàng ta luôn ngạo mạn trong phủ, chưa từng hạ mình trước mặt ai như vậy.
Có lẽ, trong lòng nàng ta nhất định là không phục.
Thế nhưng Hoàng hậu không định buông tha cho nàng ta:
"Luôn cung kính? Vậy thì ngày thường tranh giành ân sủng của Hoàng thượng, đó không phải là Dung tần, mà là người khác sao?
Dung tần, bản cung thương hại ngươi xuất thân từ tiểu môn hộ, nhưng ngươi lại có dã tâm quá lớn, chỉ muốn chiếm trọn trái tim của Hoàng thượng.
Trái tim của Hoàng thượng luôn hướng về bản cung, những người nữ nhân khác trong hậu cung này đều hiểu rõ.
Xem ra, ngươi không hiểu lắm."
Tiếng thở dài của Hoàng hậu khiến ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Kiếp trước, ta không phải chưa từng nếm trải sự tàn nhẫn của nàng ấy.
Phàm những ai tranh giành Hoàng thượng với nàng ấy, cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng nàng ấy có gia thế tốt, Hoàng thượng cũng thích tính cách của nàng ấy.
Vì vậy, những phi tử tiến cung sau này vì muốn sống sót thì phải làm cẩu của Hoàng hậu.
Rất rõ ràng, Thẩm Doanh Nguyệt không phải là loại người làm sẽ làm cẩu cho người khác.