ĐÔNG CHÍ - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-09 19:46:04
Lượt xem: 2,637
Phụ thân ta tức đến ngất xỉu tại chỗ, Xuân Hòa sai người dùng xe ngựa đưa ông ta về Thẩm phủ.
"Muốn c.h.ế.t cũng đừng c.h.ế.t ở Tướng quân phủ của cô gia chúng ta, đừng để chúng ta bị xui xẻo."
Lúc đó ta đang tưới hoa ở hậu viện.
Ta nghe thấy lời của Xuân Hòa, thì bật cười.
Quả nhiên là nha hoàn bên cạnh ta, thật là cái miệng lanh lợi.
15
Kiếp trước khi vào cung, Hoàng hậu đã nói với ta một câu.
Vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.
Tất cả các gia tộc đều không thể thoát khỏi số phận này.
Sau khi Dung tần thất sủng, phụ thân ta cũng bị người khác tố cáo tham ô nhận hối lộ.
Ngày hôm đó, Kỳ Uyên sau khi tan triều đã nói cho ta biết.
Đại Lý Tự đã tiếp nhận vụ án tham ô của phụ thân ta, Thẩm gia bị phát hiện nhận hối lộ, số tiền lên đến hàng trăm nghìn lượng bạc.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng vụ việc này.
Từ đó, cả Thẩm gia người đi nhà trống.
Kẻ điên thì điên, kẻ vào tù thì vào tù.
Phụ thân ta, ông ta thật là cái gì cũng dám làm.
Hiện nay quốc khố trống rỗng, các tướng sĩ tiền tuyến đang rất cần rất nhiều ngân lượng.
Thế mà một vị quan văn trong nhà lại cất giấu một lượng lớn ngân phiếu và thỏi vàng.
Cũng khó trách khi Hoàng thượng nhất định phải hành hình phụ thân ta.
Ánh nắng đầu xuân chiếu lên người, cả người ta ấm áp.
Ta và Kỳ Uyên cùng Hoàng thượng thưởng trà trong Ngự Hoa Viên.
"Thần nữ vẫn phải cảm tạ Hoàng thượng, ngày đó khi Thẩm gia gặp chuyện, là Hoàng thượng đã khoan hồng rộng lượng, tha tội cho thần nữ."
Thấy ta quỳ xuống, Hoàng thượng mỉm cười hiền từ.
"Chuyện của phụ thân ngươi, không liên quan gì đến ngươi, trẫm chưa đến mức hồ đồ mà chơi trò liên tộc.
Hơn nữa..."
Hoàng thượng đột ngột đổi giọng.
Ta ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng thượng với vẻ nghi hoặc.
Hắn ta cười đầy ẩn ý:
"Kỳ Uyên tên tiểu tử này, hắn ta đã yêu mến ngươi nhiều năm rồi.
Thẩm Đông Chí, ngươi đã cướp đi tri kỷ tốt của trẫm, sau này ngươi phải đối xử tốt với hắn ta đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-chi/chuong-12.html.]
Ta ngạc nhiên nhìn Kỳ Uyên.
Chỉ cảm thấy trái tim ta như bị bóp nghẹt.
Yêu mến ta nhiều năm?
Chuyện này là sao?
Trên đường về, Kỳ Uyên nắm tay ta.
Hôm nay chàng trông khác hẳn ngày thường.
So với vẻ phong độ thường ngày, trông chàng càng thêm phần ấm áp.
"Kỳ Uyên, chàng..."
Ta muốn hỏi chàng, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Kỳ Uyên nhẹ nhàng vuốt tóc mái trên trán ta:
"Đông Chí, ta vẫn chưa nói với nàng, nàng trọng sinh, sống lại một lần nữa.
Mà ta, cũng vậy."
Sau khi Kỳ Uyên nói câu này, đầu óc ta trong nháy mắt bỗng trống rỗng.
Ý của chàng là, chàng cũng trọng sinh sao?
Thấy ta không dám tin, Kỳ Uyên khẽ nhếch môi:
"Nàng còn nhớ, năm đó ở bến Thùy Dương, nàng đã giúp một thiếu niên ốm yếu không?
Xuân đi thu đến, bốn mùa luân chuyển. Ta đã đợi cô nương đó nhiều năm, nhưng lại nhận được tin nàng ấy đã qua đời.
Ta không bao giờ tin vào kiếp sau, nhưng vì nàng ấy, ta nguyện cầu cho nàng ấy có thêm kiếp sau."
Cổ họng ta nghẹn lại, nước mắt không khống chế được tuôn rơi.
Kỳ Uyên mắt đỏ hoe, lau nước mắt cho ta:
"Ngày xưa có một thiếu niên tên Kỳ Uyên, hắn ta thích ngôi sao xa xôi trên trời, rất thích rất thích.
Thích đến mức không thể thích hơn được nữa.
Chỉ là, ngôi sao đó chưa bao giờ biết điều đó."
Cảm giác rung động trong lòng không bằng sự xúc động lúc này.
Ta kiễng chân lên hôn Kỳ Uyên, cảm nhận được nước mắt mặn chát giữa môi và răng:
"Kiếp này, ngôi sao của chàng đã biết.
Ngôi sao bảo ta nói với chàng, nàng ấy cũng thích Kỳ Uyên."
Kỳ Uyên ngẩng đầu nhìn ta, mím chặt môi.
Dù cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng đôi mắt đỏ hoe vẫn tố cáo chàng.