ĐỒNG LÕA - 9
Cập nhật lúc: 2024-10-16 20:00:55
Lượt xem: 556
Ít lâu sau, Thẩm Úc say rượu, khi Thẩm Hành Vân không có nhà, hắn mò vào phòng ta, định giở trò.
Ta dùng bình hoa đập vào đầu hắn, m.á.u chảy lênh láng.
Nhìn hắn nằm trong vũng máu, ta chẳng thấy sợ hãi, ngược lại còn thấy thỏa mãn.
Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Hắn gián tiếp hại c.h.ế.t mẹ ta, sao hắn có thể sống yên ổn?
Ta bỗng như có ai xui khiến, nhặt mảnh sứ từ bình hoa vỡ, đ.â.m vào n.g.ự.c hắn.
Thẩm Úc đau đớn tỉnh lại.
Cái đầu bị đập đến mơ hồ, bàn tay nắm tay ta cũng chẳng còn sức.
Ta dễ dàng thoát ra.
Ta định đ.â.m nhát nữa.
Cánh cửa mở ra.
Là Thẩm Hành Vân trở về.
Thẩm Úc gọi cứu: “Hành Vân, con trai, mau cứu cha! Con đàn bà điên này muốn g.i.ế.c cha.”
Ta lúc đó nhìn Thẩm Hành Vân, thản nhiên hỏi: “Ngươi định báo quan sao?”
Thẩm Hành Vân bước đến bên cạnh ta, nắm lấy tay ta cầm mảnh sứ, rồi nhanh chóng rạch một đường qua cổ họng Thẩm Úc.
Hắn không chút do dự.
Máu phụt ra như cột nước, b.ắ.n vào gương mặt trắng ngần của Thẩm Hành Vân, tạo nên một vẻ đẹp tàn nhẫn.
Máu cũng b.ắ.n vào mắt ta, toàn một màu đỏ.
Thế giới bỗng đảo lộn hỗn loạn, rồi lại trở nên yên tĩnh.
Hắn nhìn ta chằm chằm, như một tín đồ trung thành.
Lát sau, ta nghe giọng nói điềm tĩnh của Thẩm Hành Vân bên tai: “A tỷ, giờ chúng ta là đồng lõa rồi.”
Sau đó, chúng ta phi tang chứng cứ, rời khỏi đến kinh thành.
Trong hành trang nhỏ bé của chúng ta, có hai bức tượng gỗ Thẩm Hành Vân tặng ta từ thuở thiếu thời.
16
Lúc này.
Thẩm Hành Vân thở dài: “Ngươi biết nhiều đấy, nhưng những gì ngươi nói đều sai.”
Hắn lại đưa mũi d.a.o kề vào mắt nữ xuyên không.
Nàng ta run lên vì sợ, mí mắt bị ngón tay lạnh lẽo của hắn ép mở, không ngừng run rẩy.
Thẩm Hành Vân thở dài: “Ngươi đã sợ đến vậy, sao không thành thật khai ra, để bớt đi khổ sở?”
Nữ xuyên không gần như tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-loa/9.html.]
Không phải nàng không muốn nói, mà là không thể.
Hệ thống đã cảnh báo, một khi tiết lộ sự tồn tại của nó, nàng sẽ bị hủy diệt.
Nàng chỉ có thể giả vờ ngây ngô đến cùng.
Thẩm Hành Vân không có kiên nhẫn mà dùng lời lẽ nhẹ nhàng để khuyên nàng thú nhận.
Hắn quyết định dùng biện pháp mạnh.
Ta quanh quẩn bên cạnh, lòng như lửa đốt nhưng không có cách nào.
Đây là gì đây?
Là trò đùa của số phận, hay là quả báo cho bàn tay nhuốm m.á.u của ta và Thẩm Hành Vân?
Khó khăn lắm ta mới có cơ hội trở về thân thể của mình, nhưng nay lại sắp bị người yêu thương ta làm tổn thương vì khao khát tìm lại ta.
Đến khi ấy, không biết liệu ta hay Thẩm Hành Vân sẽ đau đớn hơn.
Đúng lúc nguy cấp, đạo sĩ vốn đang làm phép bỗng dùng phất trần ngăn cản Thẩm Hành Vân.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ngài hiểu lầm rồi, không phải là yêu quái biến thành phu nhân của ngài, mà là có kẻ từ dị thế xâm nhập, chiếm đoạt thân thể của phu nhân.”
Thẩm Hành Vân trừng mắt nhìn: “Ngươi nói gì?”
Trương đạo sĩ lặp lại lời giải thích của mình.
Ông kể rằng sư phụ mình đã từng đề cập: cứ mỗi trăm năm, sẽ có một người từ thế giới khác đến đây, nhờ sự giúp đỡ của một sinh vật gọi là hệ thống, để tiếp cận người có vận khí hùng mạnh nhất.
Người này sẽ phải gắn bó lâu dài với người mang vận khí hùng mạnh, và hệ thống sẽ hút cạn sinh khí của người ấy để lấy năng lượng.
Tóm lại, hệ thống chẳng khác nào quỷ hút máu.
Thẩm Hành Vân gặp phải đúng tình huống này.
Nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm đến hệ thống hay vận khí của mình, điều duy nhất hắn để tâm là ta đang ở đâu.
“Phu nhân vẫn còn sinh khí, nên linh hồn không thể rời thân xác quá xa.” Trương đạo sĩ chỉ phất trần về phía ta đang đứng: “Nếu cảm giác của ta không sai, phu nhân đang ở ngay bên tay phải của ngài.”
Thẩm Hành Vân quay sang phía ta, ngước nhìn với lời hứa trịnh trọng: “A tỷ, nàng đừng sợ. Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ về lại thân thể, và chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt.”
Dù biết hắn không thể nghe thấy, ta vẫn khe khẽ đáp lại, cảm giác cay cay nơi sống mũi.
Những ngày này, ta cứ như bị mắc kẹt trong đầm lầy, không thể vùng vẫy, chỉ có thể chờ đợi cái chết.
Giờ đây, Thẩm Hành Vân sắp kéo ta lên từ vũng tuyệt vọng ấy.
17
Trong lúc Trương đạo sĩ chuẩn bị pháp cụ, nữ xuyên không hỏi Thẩm Hành Vân: “Khi nào thì chàng biết ta không phải là Thẩm Kiều?”
“Từ ngày đầu tiên ngươi biến thành nàng. Ngươi sơ suất quá nhiều. A tỷ của ta đi lại bao giờ cũng bước chân trái trước. Khi cầm đũa, sẽ chọn món ở bên phải trước tiên. Vì vậy ta thường dặn đầu bếp đặt món nàng thích ở bên phải…”
Hắn liệt kê ra rất nhiều thói quen nhỏ nhặt của ta.
Những thói quen mà ngay cả ta cũng chẳng hề để ý.
Nữ xuyên không nghe mà mắt mở to ngạc nhiên.