ĐỒNG NHI - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-05 16:55:58
Lượt xem: 1,409
1. Mùa đông này, cuối cùng ta cũng phải tự đi bán mình.
Không làm thế không được. Ông trời không có mắt, đầu năm hạn hán kéo dài 5 tháng, cuối năm lại ngập úng 4 tháng liền, hoa màu lương thực không thu hoạch được, trong nhà lâu lắm rồi không có cơm ăn.
Mẹ ta lại sinh bệnh, cần phải uống thuốc. Đệ đệ còn nhỏ, trên mặt đen nhẻm đất bụi, quần áo rách nát đến nỗi quần còn không che hết mông.
Cha ta cũng đã cố gắng lắm rồi. Mỗi ngày trời chưa sáng đã dậy ra đầu chợ đầu sông tìm việc để làm, thân hình chỉ còn da bọc xương, nhưng cũng không thể nào duy trì được kế sinh nhai cho cả nhà.
Đợi đến khi cha phong trần mệt mỏi về đến nhà, ta đã nhận của bà mối 2 lượng bạc, mua được thuốc cho nương, lại mua cho đệ đệ thêm bộ quần áo mới, còn mua được thịt thủ lợn cho cả nhà.
Cha ôm đầu ngồi xổm trên đất, lặng im không nói nên lời.
Ta nói với ông: "Cũng là cùng đường rồi, nhà mình cũng sắp c.h.ế.t đói rồi cha ạ. Dù sao bà mối cũng đồng ý sẽ tìm chỗ tốt cho con, sẽ không để con vào thanh lâu, đại khái là làm nha hoàn cho phú hộ nào đó, đến lúc đó đừng nói đến việc chỉ no bụng, không biết chừng còn có tiền lương hàng tháng gửi về cho nhà mình. Chỉ cần người còn, là còn hy vọng!"
Mẹ ta ban đầu còn mệt mỏi choáng váng không thể ngồi dậy, vừa uống hết bát thuốc, đã có thể chống tay ngồi lên.
🥰Chỉ thích đi chơi - Gặp bạn khắp nơi
🥰 Truyện được đăng tải FULL ONLY trên page MonkeyD và FB PAGE: Chỉ thích đi chơi - 只能去玩. Các page đăng truyện khác đều chưa được sự cho phép của nhà mình.
Khi nghe nói ta đã tự bán mình, mẹ suýt nữa lại ngất đi, đập vào thành giường tự mắng mình, hận bản thân liên lụy đến con gái, còn nói sẽ không uống thuốc nữa, c.h.ế.t thì c.h.ế.t cũng đâu có đạo lý bán con bán cái.
Nhưng mẹ ơi, trên đời này, cũng làm gì có đạo lý con cái đứng trơ mắt ra nhìn cha mẹ sắp chết!
Dưới sự khuyên nhủ an ủi của ta, cả nhà đã nén khóc ăn bữa cơm tối.
Mặc dù hơn nửa năm trời chưa được ăn thịt, nhưng bữa ăn này mọi người đều ăn trong khổ sở.
Ta khuyên cha mẹ không nên âu sầu: "Cũng không phải là sinh ly tử biệt, chỉ là tạm thời chia xa, sau này chúng ta nhất định sẽ lại được đoàn tụ mà".
Tiểu đệ hỏi ta: "Có thật là sau này đệ vẫn có thể gặp lại tỷ không?"
Ta vỗ vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của nó: "Đương nhiên rồi. Tỷ còn phải chứng kiến đệ cao lớn trưởng thành, thành gia lập thất, sinh con đẻ cái nữa chứ".
2. Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, ta từ biệt cha mẹ và tiểu đệ, xuất phát đến nhà bà mối.
Bà mối này cũng là đồng hương của ta, nhà ta cũng hiểu rõ gốc gác của bà, hơn nữa, bà lại chỉ cho nhà ta 1 con đường sống, còn cho ta từ biệt gia đình, có gì mà phải oán phải hận?
Trước giờ li biệt, ta đem toàn bộ chỗ bạc bán thân đưa cho cha, dặn dò cha nhất định phải chữa khỏi bệnh cho mẹ, quản giáo đệ đệ thật tốt, giữ gìn nhà cửa, đợi ta quay về.
Cha nuốt nước mắt đáp ứng.
Cha cả đời là người nông dân chất phác lương thiện, yêu vợ thương con, nếu không phải do thiên tai, chắc chắn không bao giờ bán con cầu sinh.
Đây cũng là việc bất đắc dĩ. Phải sống trước đã, có gì nói sau!
Ta cứ như vậy đến nhà bà mối. Trong nhà bà cũng đã có 10 cô nương đang chờ ở đó, bọn họ đều giống ta, đều là những đứa trẻ xuất thân hàn vi, vì sinh kế, không thể không làm nô làm tỳ.
Nhân sinh thế sự đều như vậy. Sinh ra làm người, trải qua 9 phần đắng cũng không chắc được 1 phần ngọt.
Bà mối trước tiên bảo chúng ta tắm rửa, thay trang phục sạch sẽ, sau đó xếp thành hàng theo thứ tự cao thấp.
Sau đó mới nói cho chúng ta biết, hôm nay, lão gia nhà Trần phủ Quảng Nam muốn mua hầu nữ, bảo chúng ta yên phận chờ ở đây, Đây là là gia đình hào môn phú quý, là chỗ tốt.
Các cô nương đều không lên tiếng, bảo sao làm vậy. Đã đến nước này rồi, mệnh đều là do ông trời định đoạt!
Đến buổi trưa, người của Trần phủ đến, là 2 vị ma ma lớn tuổi, vào đến sân nhà bà mối, nhìn thấy 10 cô nương xếp hàng ngay ngắn, liền tiến lên nhìn.
Tình trạng các cô nương đều tương tự nhau, vì không đủ ăn, da dẻ tái nhợt, ngoài ra từ bé tới lớn chưa từng gặp nhiều người lạ, trong lòng sợ hãi, cúi đầu không dám thở mạnh!
Ma ma kiểm tra từng người một, xem tay chân răng miệng mỗi người, hỏi han kỹ lưỡng tuổi tác, bà mối đều trả lời từng câu một.
Đến lượt ta, bà mối nói: "Con bé này tên là Mãn Hoa nhi, năm nay mới 8 tuổi, là 1 đứa trẻ hiểu chuyện. Trong nhà không muốn cho nó đi, nhưng năm nay thiên tai, dù có không đành cũng phải đem bán con gái, vì thế hôm nay nó mới đến đây".
Hai vị ma ma trao đổi ánh mắt, nói: "Cứ vậy đi, để nó đi cùng chúng ta".
Bà mối vui sướng ngất trời, phải biết rằng những gia đình hào môn phú gia này rất khó tính, thông thường phải lựa đi chọn lại mấy lượt. Lần này mua bán thuận lợi như vậy, thật không dễ dàng gì!
Không đợi đến lúc ta kịp từ biệt cha mẹ gia đình, đã bị đưa lên xe ngựa đi đến Trần phủ rồi!
Trước lúc khởi hành, bà mối dặn đi dặn lại ta, hầu hạ chủ nhân cho tốt, còn bảo ta không phải lo lắng về gia đình, bà có thời gian sẽ đi báo tin cho gia đình ta.
3. Qua hai ngày đường gập ghềnh, chúng ta mới đến Trần phủ!
Nhà ta ở Bình An phủ, Trần gia ở Quảng Nam phủ, mặc dù là huyện thành phụ cận, nhưng đối với ta và cha mẹ, lại giống như cách trời cách biển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-nhi/chuong-1.html.]
Vào trong phủ, đầu tiên ma ma bố trí ta ở phòng hạ nhân, bắt ta đi tắm rửa chà xát mất 2 ngày, mới coi như là gột sạch bụi bẩn bùn đất bám trên người.
Sau lại bắt ta cắt sửa tóc tai móng tay, thắt tóc 2 bím, thay sang quần áo sạch sẽ thơm tho, mới đem ta đi gặp bà quản gia.
Bà quản gia họ Hứa, ma ma bảo ta sau này gọi là Hứa ma ma, yêu cầu ta khi gặp người thì đừng có nói linh tinh, đại nhân trong phủ khắc có an bài.
Ta nào dám nói gì, là nha đầu quê mùa, nhìn thấy phủ to như vậy, mắt đều hoa hết cả lên.
Vừa hay Hứa ma ma có vẻ hài lòng về ta, bà nói ta trông cũng ổn.
Sau đó ta mới biết, ổn là vì ta lùn mà tiểu thư của phủ cũng không cao.
Lão gia Trần phủ là quan tri huyện mới tới nhậm chức tại phủ Quảng Nam.
Trần đại nhân là người tài học, Trần phu nhân là tiểu thư con nhà tướng quân ở Bắc Cương, hai người sinh được 1 trai 1 gái.
Năm nay, Trần lão gia mới đem theo gia quyến đến Quảng Nam nhậm chức, lại không mang theo nhiều tuỳ tùng, vì thế mới gấp gáp tìm nha hoàn.
Hứa ma ma bẩm báo đương gia chủ mẫu, Trần phu nhân mới cho gọi ta đến gặp, ta ngoan ngoãn tuân lệnh, cúi đầu bước vào phòng, đứng khom lưng không dám lên tiếng.
Phu nhân nói với ta, giọng nói cực kỳ dễ nghe: "Đã tới nhà ta, tức là có duyên với chúng ta. Ngươi cứ ở đây yên tâm làm việc. Nhà chúng ta, coi trọng nhất là trung thành, sau mới xét đến có thông minh lanh lợi hay không. Nếu ngươi làm tốt, đương nhiên sẽ được trọng dụng".
Ta nhỏ giọng đáp ứng, sau đó cùng Hứa ma ma lui ra khỏi phòng.
Sau lưng lại truyền tới giọng nói của phu nhân: "Thật đáng thương. Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, chỉ bằng tuổi Nguyệt nhi thôi, thế mà hiểu chuyện hơn Nguyệt nhi nhiều".
Lại vang lên tiếng nói của lão ma ma: "Trẻ nhỏ nhà nghèo đều sớm đảm đương việc nhà. Tiểu thư lá ngọc cành vàng, không thể so sánh. Phu nhân có tấm lòng Bồ Tát, để con bé vào trong phủ, coi như nó có phúc. Nếu đi chỗ khác, cũng không biết sẽ ra sao".
Hứa ma ma dẫn ta tới phòng của tiểu thư, nói chuyện với nhũ mẫu của nàng: "Trương ma ma, đây là nha hoàn mới mua về, bằng tuổi với tiểu thư. Ý của phu nhân là để con bé bầu bạn bên cạnh tiểu thư. Xuất thân nhà nông, chưa được dạy dỗ nhiều, ma ma phải tốn công rồi".
Trương ma ma đáp lời, đánh giá ta 1 chút, cười nói: "Vóc dáng cũng tương đương tiểu thư, chỉ là gầy hơn, đen hơn chút. Người ma ma đã chọn, quả nhiên là tốt nhất, nào cần ta phải tốn công dạy dỗ mấy đâu. Cảm tạ ma ma".
Nói rồi bà vẫy tay, gọi 1 nha hoàn qua: "Thái Âm, mang tiểu muội mới đến đi đi, về sau nó sẽ ở cùng phòng với ngươi. Ngươi cũng dạy nó các công việc của ngươi, đợi đến khi tiểu thư trở về, đưa nó đi thỉnh an tiểu thư".
Thái Âm mỉm cười, kéo tay ta cùng đi.
Đến phòng của Thái Âm, ta mới dám ngẩng đầu. Quan sát tứ phía, ta kinh ngạc không thôi. Gian phòng sạch sẽ thơm tho như thế này, cả đời ta chưa từng nhìn thấy!
Thái Âm xoa xoa đầu ta, nói: "Muội muội tốt, đừng sợ. Trong phủ tốt lắm, muội ở lâu sẽ biết. Các công tử đều rất khoan dung độ lượng, cũng không coi thường hạ nhân chúng ta. Tiểu thư còn tốt hơn nữa, đối xử với chúng ta như tỷ muội vậy!"
Ngừng lại 1 chút, lại giới thiệu với ta, tiểu thư là con gái nhỏ của Trần đại nhân. Mặc dù được yêu thương sủng ái từ nhỏ, nhưng tâm tư nàng đơn thuần thiện lương. Cũng bởi vì đang dần trưởng thành, phu nhân muốn ở bên cạnh tiểu thư nhiều hơn, muốn cùng nàng từ bé đến lớn, tương lai sau này cũng muốn hỗ trợ 1 tay. Gia nô trong nhà đều ở phương Bắc, vì vậy khi tới phương Nam này mới phải mua nha đầu.
Tỷ ấy còn an ủi ta, bảo rằng ở trong phủ, chủ tử còn cho nha đầu thân cận 20 lượng tiền lương hàng tháng, ta có thể tiết kiệm lại gửi về nhà tiếp tế gia đình.
Lại còn vừa nói vừa lấy 1 miếng bánh ngọt cho ta ăn.
Ta chưa từng được thấy qua thứ nào tốt như vậy, thơm ngọt mềm ngon, cắn 1 miếng, trong miệng tràn ngập hương thơm.
Ta tận lực cố gắng ăn thật chậm, chỉ sợ mang tiếng tham ăn. Nếu như bị đuổi khỏi phủ, sẽ không có 20 lượng hàng tháng nữa. Còn nếu mỗi tháng có thể gửi về nhà 20 lượng, cuộc sống của cha mẹ ta sẽ tốt hơn rất nhiều.
Vừa mới từ từ thả lỏng 1 chút, ngoài cửa truyền đến tiếng cười, hoá ra là tiểu thư tan học về nhà.
Thái Âm vội vã bảo ta lau sạch mặt rửa sạch tay, rồi dẫn ta đến phòng ngủ của tiểu thư.
Vốn ta cảm thấy phòng của Thái Âm đã tốt lắm rồi, không ngờ phòng của tiểu thư càng đẹp tuyệt. Trên bàn bày bình hoa sứ tinh xảo, cắm hoa tươi thơm ngát, khăn trải bàn rủ xuống những hạt trân châu lấp lánh, màn treo bên giường mềm nhẹ.
Ta hơi xấu hổ tự ti, sợ rằng mình bước vào sẽ làm bẩn nền nhà, thấp thỏm đứng yên tại chỗ, lại sợ tiểu thư không thích mình, 2 tay xoắn chặt lấy vạt áo, chân khe khẽ run rẩy.
Chỉ nghe thấy 1 âm thanh thanh thúy vang lên, hỏi ta tên là gì.
Mặt ta dần dần đỏ lựng, cất giọng nhỏ như muỗi kêu trả lời: "Nô tỳ, nô tỳ tên Mãn Hoa".
Rồi có tiếng bật cười thốt lên: "Ta lại không phải là lão hổ, ngươi sợ cái gì? Ai da. Nào qua đây, ngẩng đầu lên ta xem. Ta đã có 3 nha đầu rồi, thêm ngươi là 4. Sau này theo ta, gọi là Đồng nhi đi".
Ta còn chưa kịp phản ứng, Trương ma ma đã đẩy đẩy ta: "Mau cảm tạ tiểu thư ban tên cho đi"
Ta hoảng hốt định quỳ xuống, nhưng tiểu thư kéo ta lại: "Nghe ma ma nói, ngươi và ta cùng tuổi, còn nhỏ hơn ta một chút? Tốt rồi. Thái Nguyệt bọn họ đều lớn tuổi hơn ta, cả ngày đều dài dòng văn tự. Giờ thì tốt rồi, lần này ta cũng được làm tỷ tỷ rồi".
Nói xong lại liên tục phân phó người, cùng ta đưa nàng ra hoa viên trong phủ đi dạo.
Trương ma ma thấy thế hốt hoảng lên tiếng: "Tổ tông của tôi ơi, tiểu tổ tông ơi, ngài mới tan học, đợi Hoàng ma ma về còn cùng ngài học thêu thùa may vá, lại còn ra ngoài dạo chơi nữa, phu nhân mà biết được lại phạt đấy!"
Tiểu thư lại chẳng để ý: "Ta cũng chẳng làm gì sai để bị phạt, mẹ phạt ta cũng chẳng đánh ta, đi, ta đưa ngươi đi dạo loanh quanh".