ĐỒNG NIÊN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-30 21:57:37
Lượt xem: 269
8.
Tôi nhìn cánh cửa phòng cấp cứu nặng nề khép lại, đèn đỏ sáng lên, để bản thân khuỵu xuống sàn, không thốt lên được câu nào.
Giang Ngạn đưa tay định đỡ tôi dậy, nhưng tôi túm lấy tay anh mà cắn thật chặt bằng tất cả sức lực.
Anh không tránh, cứ đứng đó chịu đựng, đến khi tôi nếm được vị máu, đến khi sức cùng lực kiệt, tôi mới suy sụp đẩy anh ra.
Tôi tự mình đứng dậy, tuyệt vọng chất vấn: “Giang Ngạn, tại sao anh phải quay lại? Tại sao cứ phải bám lấy tôi? Tôi chỉ muốn cùng anh chia tay trong êm đẹp, một mình tôi sống rất tốt cơ mà…”
Anh nghiến răng, cắt ngang lời tôi, chất vấn ngược lại: “Đồng Niên, em hỏi tôi tại sao lại quay lại? Em không biết sao? Mẹ kiếp, tôi nhớ em muốn ch-ế-t đi được!”
“Em nói em sống tốt? Đi khắp nơi vay tiền, hầu người khác uống rượu, tự vùi mình trong cuộc sống mục nát, em nghĩ thế là tốt à!”
“Em tưởng tôi muốn tìm em sao? Tôi không nhịn được mà đau lòng cho em, em nói xem tôi nên làm gì đây!”
“Đồng Niên, chính em có lỗi với tôi, em dựa vào cái gì mà đối xử tàn nhẫn với tôi như thế? Em có tư cách gì mà nói chia tay trong êm đẹp!”
Giang Ngạn nắm chặt vai tôi, nhìn tôi trừng trừng.
Anh muốn một câu trả lời, thì tôi sẽ cho anh câu trả lời.
Năm ấy khi tốt nghiệp đại học, để cưới tôi, Giang Ngạn đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.
Anh bị mọi người xa lánh, không tìm được công việc nào tốt, không kiếm được một đồng nào.
Anh không nói gì, giấu tôi, lén đi làm lao động tay chân ở công trường.
Tôi vẫn nhớ, thời gian đó ngày nào anh cũng mệt mỏi, ngay cả lúc ngủ cũng nhíu mày, nhưng ánh mắt anh dành cho tôi, mãi mãi dịu dàng, kiên định và tràn đầy tình yêu.
Anh nói sẽ cố gắng kiếm tiền, mua một căn nhà nhỏ, đứng tên tôi, cho tôi một mái ấm.
Chúng tôi sẽ ở đó kết hôn, sinh con, cứ thế nắm tay nhau, sống một đời bình yên và hạnh phúc.
Cho đến sau này, tôi có thai, nhưng anh lại bị tai nạn ở công trường, anh rơi từ tầng cao xuống, suýt mất mạng.
Bác sĩ nói, nếu không điều trị kịp thời, Giang Ngạn có thể sẽ bị liệt.
Tôi biết, với người kiêu hãnh như anh, điều đó còn đau đớn hơn cả cái ch-ế-t.
Ngày hôm đó, tôi đã đến cầu xin mẹ Giang Ngạn, xin bà cứu con trai mình.
Tôi không bao giờ quên được ánh mắt khinh bỉ và chán ghét của bà ấy khi nhìn tôi.
Bà ấy nói, bà ấy không thiếu con trai, mất một Giang Ngạn cũng chẳng là gì, dù rằng Giang Ngạn từng là niềm tự hào của nhà họ Giang, là người xuất sắc nhất cả nhà họ Giang.
Nhưng một Giang Ngạn không thể kế thừa nhà họ Giang, thì không phải là con trai bà ấy.
Bà ấy dựa vào gì mà bỏ ra ba triệu để cứu một phế nhân vô giá trị?
Đó là lần đầu tiên tôi biết, hóa ra con người có thể vô tình đến vậy.
Ngày đó, tôi đã quỳ xuống, đập đầu đến chảy máu, cầu xin bà ấy cho tôi mượn ba triệu.
Tôi nói, tôi không cần Giang Ngạn nữa.
Chắc là Giang Ngạn sẽ hận tôi đến ch-ế-t.
Thôi, ai nói yêu sâu đậm thì nhất định phải ở bên nhau?
Tôi vừa nói, vừa túm lấy áo Giang Ngạn, điên cuồng hét lên với anh: “Không phải anh muốn biết, Tiểu Bảo là con ai sao?”
“Được, tôi nói cho anh! Nó chính là con anh, anh vui chưa? Nó sắp c.h.ế.t rồi, anh hài lòng chưa?!”
Giang Ngạn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nước mắt rơi xuống thành hàng, vừa như thương tôi, lại vừa hung dữ chất vấn: “Đồng Niên, sao em dám lừa tôi? Em dựa vào cái gì mà mang con tôi đi chịu khổ như vậy! Nó sắp chết, em cũng không muốn tìm tôi sao?”
Tôi giáng cho anh một cái tát thật mạnh, rồi bật cười, trả lời anh: “Giang Ngạn, tôi tìm anh làm gì? Để anh lần nữa bỏ mọi thứ, đi cùng tôi sao? Anh tưởng mẹ anh sẽ tha cho tôi, tha cho Tiểu Bảo sao?”
“Giang Ngạn, trên đời này còn nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu, tôi không cần anh nữa, tôi chỉ muốn sống yên ổn, tại sao anh cứ phải bám lấy tôi hả?”
“Con tôi vốn dĩ có thể chữa khỏi! Tôi không cần tiền của anh, dù tôi phải vay, phải tr-ộ-m, phải cư-ớ-p! Tôi cũng có thể tự mình chữa cho nó…”
Thằng bé rất ngoan, rất nghe lời, tiêm thuốc, uống thuốc không bao giờ khóc.
Bác sĩ đã nói, thằng bé hoàn toàn có thể hồi phục.
Cho đến khi Giang Ngạn xuất hiện, cùng Ôn Uyển, một lần nữa khuấy đảo cuộc sống yên bình của tôi.
9.
Ngày hôm đó, Tiểu Bảo được bác sĩ cứu lại, nhưng thằng bé rơi vào hôn mê, không ai biết khi nào nó mới tỉnh lại.
Tôi ngẩn người nhìn nó nằm yên trên giường bệnh, như thể đang ngủ say, trong khóe mắt tôi thấy Ôn Uyển đang lén cười.
Cô ta giả vờ thở dài, cau mày trách tôi: “Chị Đồng Niên, nếu chị nói sớm với A Ngạn, nói với em, em cũng không phải người hẹp hòi gì, em có thể cho đứa trẻ vào nhà họ Giang, gọi em một tiếng mẹ.”
“Nó vốn dĩ không cần chịu nhiều đau đớn như vậy, đều tại chị muốn giả vờ thanh cao, giờ thì suýt nữa làm nó mất mạng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-nien/chuong-4.html.]
Có lẽ cô ta nghĩ cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
Tiểu Bảo còn sống nhưng chẳng khác gì đã ch-ế-t, còn giữa tôi và Giang Ngạn đã có một vết rách mãi mãi không thể chữa lành.
Cô ta nghĩ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Giang Ngạn, và cuối cùng người cưới Giang Ngạn sẽ là cô ta.
Có lẽ cô ta đã quên, trước kia tôi không cần Giang Ngạn, vì tôi muốn sống một cuộc đời bình yên.
Nhưng bây giờ, ai ai cũng biết tôi và Giang Ngạn đã gặp lại nhau, cũng biết con của chúng tôi đã lớn, sẽ có nhiều người không để tôi được yên.
Tôi nghĩ, nếu mọi người đều không muốn để tôi yên, thì thà rằng tất cả mọi người đều không được yên ổn.
Ôn Uyển còn chưa kịp nói xong, Giang Ngạn đã lạnh lùng cắt ngang, bảo cô ta im miệng và cút đi.
Tôi lặng lẽ nhìn đứa trẻ nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng Ôn Uyển khóc lóc ấm ức sau lưng tôi.
Cô ta hỏi Giang Ngạn: “A Ngạn, sao anh có thể vì Đồng Niên mà đuổi em đi?”
“Em đã ở bên cạnh anh bao năm qua, anh thích em như thế nào thì em đã trở thành người như thế ấy, em yêu anh hơn cả Đồng Niên, anh không biết sao?”
“A Ngạn, em nhất định sẽ làm tốt hơn Đồng Niên, em sẽ không bao giờ phản bội anh, anh đừng bỏ em, được không…”
Nghe lời cô ta nói, tôi khẽ cười, quay người nói với Giang Ngạn: “Giang Ngạn, em đổi ý rồi.”
“Em muốn anh cưới em về, về nhà họ Giang.”
“Em muốn anh cho em tất cả những thứ mà anh đang có.”
Sau đó tôi cười cười nhìn Ôn Uyển, nhìn sắc mặt cô ta dần dần xám xịt như tro tàn.
10.
Hôm sau, Giang Ngạn đã hủy hôn với Ôn Uyển.
Tôi dọn khỏi căn phòng trọ rẻ tiền, vào ở trong căn biệt thự sang trọng của Giang Ngạn, cùng anh ra vào công khai.
Có người chụp ảnh tôi và đăng lên mạng, tất nhanh, cư dân mạng đã phát hiện tôi là mối tình đầu của Giang Ngạn.
Không biết ai đã tiết lộ, nói rằng ngày xưa Giang Ngạn yêu tôi đến ch-ế-t đi sống lại, nhưng tôi đã lợi dụng anh, mang thai con của anh để gài bẫy anh.
Họ nói tôi từng xin mẹ của Giang Ngạn 3 triệu, đồng ý phá thai và cuốn gói, nhưng lại lén sinh đứa bé ra. Đến khi Giang Ngạn sắp kết hôn, tôi lại xuất hiện để uy h.i.ế.p anh.
Cư dân mạng thương cảm cho Ôn Uyển, nói rằng cô ta xinh đẹp, giàu có, cô ta mới là người xứng đôi với Giang Ngạn.
Họ biết tôi từng làm người hầu rượu, mắng tôi ghê tởm, mắng tôi là đứa mưu mô, mọi thứ như đã được lên kế hoạch sẵn, nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Tôi lạnh lùng nhìn các bình luận trên mạng, chờ cho mọi chuyện lên đến cao trào thì tung ra một đoạn ghi âm.
Trong đó có cuộc trò chuyện giữa tôi và mẹ Giang Ngạn năm xưa.
Tiếng bà ấy nghe rất rõ ràng: Bà ấy không thiếu con trai, Giang Ngạn ch-ế-t thì cứ ch-ế-t thôi.
Cũng nghe thấy bà ấy nói: số tiền 3 triệu đó là bà ấy cho tôi mượn để cứu Giang Ngạn, và khoản nợ này, mãi mãi sẽ tính trên đầu tôi.
Đó là biện pháp duy nhất mà lúc ấy tôi có thể nghĩ ra để bảo vệ bản thân trong lúc tuyệt vọng và sợ hãi nhất.
Ngày đó trông như trò trẻ con, lấy trứng chọi đá.
Nhưng bây giờ lại trở thành nước đi quyết định.
11.
Ngày hôm đó, tôi đã thắng đẹp một ván.
Toàn mạng xã hội đều thảo luận về sự vô tình trong hào môn và người từng chịu đựng hết tủi nhục để cứu Giang Ngạn là tôi.
Câu chuyện nhanh chóng leo thang thành tư bản áp bức dân thường, giá cổ phiếu của công ty nhà họ Giang tuột dốc không phanh.
Nghe nói toàn bộ hội đồng quản trị ra mặt, yêu cầu Giang Ngạn chia tay tôi ngay lập tức để giải quyết mối rắc rối này.
Giang Ngạn chỉ cười khẩy, đứng trước mặt tất cả mọi người, lạnh lùng tuyên bố: "Chỉ lỗ mất một ít tiền, có gì to tát?"
"Về phần Đồng Niên, tôi nhất định sẽ cưới cô ấy."
Giang Ngạn căn bản chẳng quan tâm, giờ muốn động đến anh, không dễ dàng như trước nữa.
Dù anh không nghe lời thì trong một chốc một lát cũng chẳng thể làm gì được anh.
Cho đến cuối cùng, mẹ anh không chịu nổi nữa, bà ấy dẫn Ôn Uyển đến gặp tôi.
Sau sáu năm, cuối cùng tôi cũng lại gặp người phụ nữ ấy.
Bà ấy đã già đi nhiều, nghe nói sau khi bị hội đồng quản trị ép buộc, bà ấy đã mất ngủ mấy ngày, tinh thần kiệt quệ.