Đông Phong Ngộ - Chương 14: Lục Phương Trì
Cập nhật lúc: 2024-06-13 23:49:50
Lượt xem: 3,126
Ta trở về nằm rất lâu cũng không ngủ được.
Cho đến nửa đêm, nghe thấy tiếng nha hoàn báo: “Lục đại nhân đã đứng ở ngoài nửa đêm, bên ngoài đang mưa to, nếu như bị mưa ốm, vậy phải làm sao bây giờ?”
Ta tức giận nói: “Không có ai ép hắn đứng ở kia, là hắn muốn, vậy thì để hắn đứng cho đủ.”
Ta chìm vào giấc ngủ, cho đến sáng hôm sau tỉnh lại, mưa đã tạnh, thế nhưng hắn vẫn chưa đi.
Nha hoàn truyền lời: “Lục đại nhân nói, hắn chỉ muốn tự mình giải thích với người.”
Cửa lớn mở rộng, Lục Phương Trì bước vào, lúc nhìn thấy ta hắn dường như thở phào nhẹ nhõm.
Nha hoàn dâng trà nóng, thế nhưng hắn căn bản không rảnh uống, vội vàng mở miệng nói: “Ta biết ngày lễ hội hoa đăng năm Khánh Hòa thứ bảy, người gảy « Đông Phong Khúc » trên lầu Đăng Vân chính là nàng. Ban đầu ta tưởng là nàng ta, thế nhưng sau đó quan sát tâm tính của nàng ta, không phải là người có thể gảy ra khúc đàn phóng khoáng như vậy, cẩn thận điều tra, mới biết được ngày đó là nàng, lúc trước đến cửa cầu hôn đều là thật lòng, ép nàng hòa ly là bất đắc dĩ, chỉ là vì muốn có được sự tín nhiệm của nàng ta. Tạ gia năm đó gánh tội thay cho Tề vương, khiến Tề vương được bảo toàn, thế nhưng hắn ta lòng lang dạ sói, cuối cùng cũng gây ra họa lớn. Vừa vặn Tạ Du Tư cố ý mạo nhận, muốn trở thành quân cờ ẩn nấp bên cạnh ta, mọi chuyện sau này đều là cái bẫy do Bệ hạ và ta bày ra, là vì muốn thu thập chứng cứ loại trừ toàn bộ đồng đảng của Tề vương."
Mấy năm chung sống sau khi thành thân, hắn chưa từng nhắc tới khúc đàn kia với ta. Về sau Tạ Du Tư vào phủ, khúc đàn kia ngược lại trở thành vũ khí làm ta bị thương.
Vẻ mặt lạnh lùng của hắn lúc hành hạ Lãm Nguyệt lại hiện lên trong đầu, ngày đó m.á.u đã nhuộm đỏ y phục của nàng ấy, mà lời giải thích của hắn lúc này lại nhẹ nhàng như vậy.
Anan
Có lẽ đây là cơ hội tốt nhất để loại bỏ Tề vương, thế nhưng không phải là lựa chọn duy nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-phong-ngo/chuong-14-luc-phuong-tri.html.]
“Lục đại nhân nếu nói với ta chuyện quốc gia, ngài công lao hiển hách, tự nhiên sẽ được lưu danh thiên cổ, nếu như nói với ta chuyện ân oán cá nhân, vậy thì chuyện cũ đã qua như gió, không còn liên quan.”
Nghe ta nói như vậy, thân hình hắn loạng choạng, suýt chút nữa đã không đứng vững, sau đó thất thố nắm lấy cổ tay ta, cố gắng hạ thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo sự cầu xin gần như không nghe thấy: “Rốt cuộc phải làm sao, nàng mới bằng lòng tha thứ?”
Những chuyện hắn muốn giải thích, từ lúc tin tức Tề vương bị g.i.ế.c truyền đến, ta đã đoán được.
Đáng tiếc, hắn quên mất “Nước đổ khó thu”.
Ta liếc nhìn khớp ngón tay đã trắng bệch vì dùng sức của hắn, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn, dứt khoát nói: “Ta hiểu sự lựa chọn của ngươi lúc đó, tôn trọng quyết định của ngươi, bội phục kế mưu của ngươi, thế nhưng những lời ngươi nói không thể trở thành lý do ta phải tha thứ. Lúc ngươi lựa chọn, liền nên nghĩ tới ngày hôm nay, hay là nói… Ngươi cho rằng ta nhất định sẽ quay đầu, cho nên mới không chút do dự mà từ bỏ?”
Câu hỏi của ta khiến ánh mắt hắn thoáng lóe lên, không dám nhìn thẳng ta.
Trước con đường làm quan và quyền vị của hắn, ta rốt cuộc là người bị từ bỏ, bất kể giải thích bao nhiêu lần, đây đều là sự thật không thể chối cãi, ta chưa từng là ngoại lệ của hắn.
Hắn vẫn cố chấp nói: “Lúc trước đều là lỗi của ta, thế nhưng tại sao nàng không muốn cho ta thêm một cơ hội để bù đắp?”
“Cho dù hiểu lầm đều được giải trừ, nút thắt trong lòng đều được tháo gỡ, thế nhưng những tổn thương và xúc phạm kia đều là thật. Trong lòng ngươi chỉ có quyền vị, cố gắng trèo cao thì có thể từ bỏ chân tình, trong lúc cân nhắc tính toán thì không ai có thể trở thành ngoại lệ.”
Sự kiên quyết trong lời nói của ta khiến sắc mặt hắn đại biến, hoảng loạn bất an, đánh nát toàn bộ sự tự tin của hắn.
Hắn im lặng rất lâu, hoảng loạn rời đi.