Dụ Thê - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-06 14:37:11
Lượt xem: 5,633
Chờ đèn tắt mới đi, là bởi vì trời tối, Tạ Thì Ảnh sẽ không đến nữa.
Ta đoán hắn đã phát hiện ra Tạ Thì Ảnh đến tìm ta, sợ giữa chúng ta có gì mờ ám, cho nên mới đột ngột ghé thăm.
Nhưng ta không hiểu câu Tạ Thức Lễ nói, nạp thiếp không khó, nhưng gả cho hắn ta sẽ sống càng khó khăn hơn.
Hắn là vị tướng quân oai phong lẫm liệt, người ngoài nói hắn xưa nay làm việc công bằng, thưởng phạt phân minh, trong quân đội rất có uy tín, tướng sĩ đều bội phục nhân phẩm của hắn.
Chẳng lẽ người như Tạ Thức Lễ lại hà khắc với người bên gối sao? Hay là hắn có gì khó nói?
Ta không khỏi nghĩ đến các tỷ tỷ trong lầu xanh, nói có những vị khách nhìn thì nho nhã lễ độ, lại là kẻ biến thái có sở thích kỳ quặc, có vị khách nhìn thì cao lớn uy mãnh, kỳ thực còn không bằng thái giám, gả cho loại người này chính là sống góa bụa.
... Tạ Thức Lễ là loại người nào đây?
Bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách, ta càng nghĩ càng thấy mơ hồ.
Bất kể hắn là kẻ biến thái, hay là có ẩn tình khó nói.
Trên đời này hẳn là không có chuyện gì khó khăn hơn việc giống như một món đồ chơi bị đem ra mua bán.
Nhưng rất nhanh ta đã hiểu, Tạ Thức Lễ nói gả cho hắn sẽ sống rất khó khăn là có ý gì.
Ba ngày sau, buổi trưa, Tạ Thức Lễ ra ngoài.
Hắn vừa đi, nha hoàn liền bưng đến một hộp yến sào đến, nói là đại thiếu gia muốn bồi bổ thân thể cho ta.
Mở hộp ra, bên trong là yến sào trắng muốt.
Mà tờ giấy bán thân kia liền yên lặng nằm dưới đáy hộp yến sào.
Tờ giấy mỏng manh này, là cả cuộc đời một nữ tử có thể bị người khác tùy ý bôi vẽ, đối với ta chính là ân tái tạo, nhưng với hắn chỉ là một chuyện không cần phải khoa trương.
Ta từng thấy công tử nhà giàu mua vui, cũng từng thấy kẻ bán dầu cứu người phong trần, nam nhân làm anh hùng hảo hán, không ai là không phô trương thanh thế, hận không thể thông báo cho cả thiên hạ để được mọi người tán thưởng.
Tạ Thức Lễ thì không.
Tựa như tờ giấy bán thân này, cùng với hai lọ thuốc mỡ kia đều rất đỗi bình thường, không đáng để ta phải ghi nhớ trong lòng.
Tạ Thức Lễ không có ở đây, Tạ Thì Ảnh liền chạy tới tìm ta, hắn dựa vào giường đọc sách, bỗng nhiên thở dài một hơi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/du-the/chuong-9.html.]
"Huynh trưởng có lẽ sắp thành thân với An Bình công chúa rồi."
An Bình công chúa? Vị công chúa dung mạo xinh đẹp, dựa vào sự sủng ái mà tùy hứng làm bậy kia sao?
"Huynh trưởng căn bản không thích nàng ta, Hoàng thượng cũng biết tác phong của An Bình công chúa, chỉ là không tiện ép buộc mà thôi."
Vậy câu hắn nói, gả cho hắn cũng không sống tốt được, là bởi vì biết bản thân sắp thành thân với An Bình công chúa sao?
"Ngươi không biết đâu, lần trước có một nha hoàn rót cho huynh ấy chén trà, huynh ấy chỉ thuận miệng nói lời cảm ơn, kết quả nha hoàn kia bị An Bình công chúa c.h.é.m đứt tay."
"Lần này huynh trưởng tiến cung, có lẽ sẽ đồng ý hôn sự này, chỉ cần là vì Tạ gia, ngay cả bản thân huynh ấy cũng có thể hy sinh."
Thấy ta cau mày, Tạ Thì Ảnh vội vàng chuyển chủ đề:
"Không nói những chuyện này nữa, Tê Nguyệt, ngươi mau thử bộ váy áo và cây trâm cài này xem, là hàng mới của Thính Vũ Lâu đấy, khuê nữ cả kinh thành đều đang chờ trang phục của cửa tiệm này, nhưng ta dám cam đoan ngươi là người đầu tiên mặc."
"Tối nay có một buổi hội thơ, nếu ngươi không thích những người đó, chúng ta sẽ không qua lại với bọn họ, nhưng mà món ăn của tửu lâu kia rất ngon, chúng ta cứ việc ăn uống, không xen vào chuyện của bọn họ."
Váy áo rất đẹp, cây trâm cài cũng tinh xảo.
Nhưng ta không có tâm trạng ăn diện, ta đang nghĩ Tạ Thức Lễ lấy tờ giấy bán thân kia bằng cách nào.
Hắn đã đáp ứng với Tạ mẫu điều gì? Hay là đồng ý với Hoàng thượng chuyện gì?
Tờ giấy bán thân này, rốt cuộc là dùng cái gì để đổi lấy?
Chẳng lẽ là chính bản thân hắn sao?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta thấp thỏm bất an chờ đến tối.
May mà Tạ Thức Lễ đã trở về.
Tạ Thức Lễ vừa về, cửa lớn bên ngoài biệt viện liền bị đóng chặt, không cho phép người khác đi vào, ngay cả người hầu hạ cũng không cần.
Cách một bức tường, ta nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ.
Tạ Thức Lễ người cũng giống như tên, xưa nay luôn kiềm chế, giữ lễ nghĩa, tại sao lại tức giận như vậy?