Đứa Bé Trong Máy Giặt - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-06-04 20:30:46
Lượt xem: 792
Đứa con ba tuổi của tôi ch*t rồi.
Con bé đã bị máy giặt kh/uấy thành nhiều mảnh, một dòng m/áu đỏ tươi trào ra từ ống thoát nước.
Tôi nghe thấy giọng nói cầu cứu trong đoạn ghi âm từ chiếc đồng hồ chống nước đeo trên tay con bé: “Ngoại ơi, con xin ngoại đừng nhốt con nữa mà.”
1.
“Trong máy giặt tối lắm, con sợ!”
Từng tiếng g/ào th/ét đ/au đ/ớn của con gái tôi trước khi ch*t đã đ.â.m trực tiếp vào tim tôi.
Nghe tiếng động, dường như là mẹ tôi đã nhốt con gái tôi lại, rồi bấm nút khởi động máy giặt, gi*t ch*t con gái của tôi.
Nhưng tôi lại không tin vào chuyện này!
Bởi vì mẹ tôi gặp tai nạn xe, bà đã bị liệt, thường ngày cũng chỉ ngồi trên giường mà thôi.
Bà thật sự không có lý do gì để gi*t ch*t con gái tôi cả, toàn bộ sinh hoạt chăm lo đều không thể thiếu đi sự chăm sóc của tôi kia mà.
Rất nhanh, cảnh sát đã có mặt tại hiện trường.
Bọn họ đeo găng tay, lấy ra những chùm tóc bị quấn quanh lớp keo ẩn bên ngoài máy giặt.
Dựa theo đoạn ghi âm, sự hoài nghi của cảnh sát đều tập trung lên người mẹ tôi.
Tôi ngẩn người một hồi lâu, mới sực nhớ lại trong nhà có gắn camera.
Kiểu dáng của bộ camera này đã cũ lắm rồi, màn hình trắng đen bật lên liền đập vào mắt tôi.
Con gái tôi đang dùng tứ chi bò về hướng của máy giặt.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhưng càng quỷ dị hơn chính là, con bé cứ quay đầu nhìn ra đằng sau.
Khuôn mặt con bé ngập tràn vẻ sợ hãi, hai con ngươi tập trung cao độ, dẫn đến tròng trắng khuếch đại ra, con bé há to miệng, thậm chí còn có thể nhìn thấy cái lưỡi đỏ tươi bên trong!
Rất rõ ràng con bé không hề muốn lại gần chiếc máy giặt.
Chỉ là tay chân con bé không chịu nghe lời, giống như có một sức lực vô hình nào đang khống chế, ép con tôi bò vào trong.
Không lâu sau nút khởi động máy giặt đã tự động bật, âm thanh nước chảy cùng với tiếng g/ào th/ét kêu cứu kinh hoàng của con bé đã đ.â.m thẳng vào màng nhĩ của tôi…
Bên phía cảnh sát phán đoán rằng có lẽ là do máy giặt bị hư, cho nên mới dẫn đến cái ch*t th/ê th/ảm của con bé.
Nhưng tôi lại không tin, máy giặt này tôi vừa mua vào tháng trước cơ mà, sao lại có thể hư hỏng được?
Pháp y khám nghiệm đến trời sập tối mới kết thúc.
Trong một nơi đều là mùi m/áu ta/nh và thuốc khử trùng, tôi quỳ rạp xuống đất, ôm lấy quần áo của con gái tôi khóc trong sự đau đớn tột cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-be-trong-may-giat/chuong-1.html.]
Cái ch*t của con gái tôi quá kỳ lạ rồi.
Máy giặt nhà tôi đặt ở vị trí ngoài ban công.
Nhưng biểu hiện ngày thường của con gái tôi lại rất hoảng sợ khi bước ra đó.
Cho dù trái banh mà con bé thích nhất lỡ có lăn ra ngoài ban công thì nó cũng không bước chân ra đó nửa bước.
Thậm chí, nó còn không cho tôi đến gần ban công nữa kia mà.
Tôi hỏi con bé vì sao thế.
Rồi khuôn mặt của con bé trở nên bàng hoàng đáp: “Bà ngoại ở đó đó, tóc của bà dài lắm, khuôn mặt toàn là m/áu, trông rất là đáng sợ, mẹ ơi, con sợ lắm, con không muốn mẹ đi ra đó đâu.”
Mái tóc của mẹ rất ngắn, bà đã liệt nhiều năm, bình thường đi vệ sinh đều phải nhờ vào tã giấy sử dụng một lần, mẹ tôi tuyệt đối không thể đứng ngoài ban công được.
Vì thế, tôi cũng không để tâm đến lời nói của con gái tôi, chỉ cảm thấy nó đang lấy mẹ tôi ra để nói đùa mà thôi.
“Ni Ni ch*t rồi, đều do mẹ không chăm sóc tốt cho con bé.”
Giọng nói của mẹ tôi nghẹn lại, trong tay cầm tờ khăn giấy đã ướt, “Là mẹ có lỗi với Ni Ni, nó gọi mẹ, nhưng mẹ lại không nghe được gì, mới khiến cho nó ch*t th/ảm như thế!”
Nước mắt của tôi cũng tuôn ra theo mẹ: “Mẹ à, chuyện này không thể trách mẹ được.”
Trong lúc nói chuyện, điện thoại trong túi tôi chợt reo lên, tôi cầm không chắc, chiếc điện thoại liền rớt xuống đập vào người của mẹ tôi, khiến cho bà phát ra một tiếng hừ vì đau.
“Mẹ, con xin lỗi, con…”
Nói được một nửa, tôi liền lập tức khựng lại.
Không đúng!
Mẹ tôi rất bất thường!
Bà đã liệt nửa năm rồi, vẫn luôn không có cảm giác kia mà, nhưng tại sao điện thoại rơi trúng người bà, bà liền có cảm giác đau là như nào vậy?
“Tiểu Đan, con làm sao thế?”
Mẹ tôi đưa mắt nhìn tôi.
Đối mặt với đôi mắt của bà, tôi mới phát hiện đôi mắt phân rõ trắng đen, không hề nhìn thấy dấu hiệu ửng đỏ như vừa khóc xong.
Trong lòng tôi liền phập phồng, lúc nãy bà giả khóc sao? Con gái tôi ch*t rồi, bà không hề cảm thấy bi thương một chút nào sao?!
“Không… không có gì ạ.”
Tôi phải vờ như bản thân rất bình tĩnh, rồi cầm điện thoại lên nghe máy.
Vừa nhận cuộc gọi, giọng nói của chồng tôi vô cùng gấp gáp ở đầu dây bên kia: “Mẹ của em không có bị liệt, bà ta đã lừa tụi mình, còn muốn hại cả Ni Ni nữa!”