Đứa Bé Trong Máy Giặt - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-06-04 20:32:14
Lượt xem: 741
4.
“Anh không phải quỷ!”
Chồng tôi đưa mắt sâu xa nhìn tôi nói: “Tiểu Đan, khi anh và em đang nói chuyện điện thoại thì đột nhiên ngất đi. Đến lúc anh mở mắt ra thì phát hiện bản thân đã ở trong nhà rồi.”
Tôi trừng to mắt, giọng nói khàn đặc: “Anh không hề gửi tin nhắn cho em sao?”
“Anh không.”
Cảm giác đ/au đ/ớn đang hoành hành trong cơ thể, tôi ngồi phịch xuống mặt đất, cảm thấy tuyệt vọng tột cùng.
Chồng tôi không có kêu tôi đừng bỏ chạy, càng không có kêu tôi đợi anh ấy!
Những tin nhắn khi nãy, là chính con quỷ đó gửi đến!
Đột nhiên, tôi cảm nhận được ánh mắt thâm độc và u ám đang quan sát tôi.
Cửa phòng đã chốt khóa, cả căn nhà đều trong tình trạng kín mít, vậy ánh mắt này từ đâu mà ra chứ?
Cơ thể tôi cứng đờ, mồ hôi tuôn ra như mưa, nhưng lại không dám động đậy.
“Cót két… Cót két…”
Bên ngoài cửa sổ sau lưng tôi bắt đầu truyền đến tiếng cào của móng tay tên mặt kính.
m thanh đó rất nhỏ, nhưng lại rất nhanh, cứ chi chít khiến cho người ta kinh hoàng tột độ.
Tôi đưa mắt nhìn sang nơi phát ra tiếng động.
Dưới ánh đèn mờ ảo, có một người đang nằm bò trên cửa sổ.
Mà nhà tôi nằm tuốt trên tầng 27.
Bên ngoài cửa sổ không có lan can, chỉ có độ cao hơn trăm mét.
Tôi đã bắt đầu thở dốc, nhịp tim đập nhanh đến nỗi khiến tôi choáng váng.
Người đang bò bên ngoài cửa sổ, chính là một người phụ nữ.
Mái tóc của bà ta rất dài, nhưng lại trông rất giống khuôn mặt của mẹ tôi.
Khuôn mặt của bà toàn m/áu, bộ dạng hung hăng, đôi mắt dường như áp sát vào mặt kính nhìn chằm chặp lấy tôi.
“Tiểu Đan, nó đã bắt đầu chú ý đến em rồi, nó cứ nhìn em mãi kìa.”
Đột nhiên chồng tôi ôm chặt lấy tôi, “Nếu như em ch*t, vậy thì mục tiêu tiếp theo sẽ là anh.”
Nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống lưng áo của tôi, thật lạnh lẽo biết bao nhiêu.
Anh thốt ra từng chữ: “Từ ngày đầu tiên chúng ta vào ở căn nhà này, thì tất cả chúng ta đều không thế sống!”
Cả người tôi toát mồ hôi ướt đẫm, nhưng không biết dũng khí từ đâu mà đến.
Tôi xoay người lại, xông đến cạnh cửa sổ hét lớn: “Đến đi! Đến lấy mạng của tôi đi!"
Nhưng giờ phút này, bên ngoài cửa sổ đã không còn thấy bóng dáng con quỷ nào ở đó nữa.
Đến cả những âm thanh cào cấu bằng móng tay cũng biến mất hết thảy.
Chỉ còn mỗi tôi đứng cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn những vết cào chi chít, cùng với một vệt m/áu đỏ rất lớn.
Tôi bất lực nhìn về phía chồng tôi: “Chúng ta thật sự sẽ ch*t ở đây sao?”
Đâu còn nghi vấn gì nữa đâu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-be-trong-may-giat/chuong-4.html.]
Cửa lớn trong nhà đã bị đóng chặt kín, không tài nào mở ra được.
Chỉ còn một cách duy nhất chính là nhảy từ tầng 27 xuống dưới thôi.
Chồng tôi không trả lời, anh không còn quan tâm đến hình tượng của mình ngồi phịch xuống mặt đất, trong mắt đều là sự tuyệt vọng và hối hận.
“Cộc. Cộc. Cộc.”
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
m thanh chói tai truyền đến: “Tiểu Đan, mau mở cửa đi con.”
5.
Quá đủ rồi!
Tôi đã chịu đủ sự kinh hoàng rồi!
Bà gi*t ch*t những người thân yêu nhất của tôi, dựa vào cái gì bà còn muốn ảnh hưởng đến tôi, khiến cho tôi sợ hãi không yên như thế?!
Tôi cầm cây gậy lên mở phăng cánh cửa, rồi đ/ập vào người bà thật mạnh.
Cây gậy đ/ập xuống chân của mẹ tôi, nhưng bà vẫn ngồi đó bất động, đôi môi cong lên lộ ra một nụ cười thật man rợ.
Bởi vì phải chịu đựng sự kích thích não bộ trong thời gian dài, dẫn đến bây giờ tôi không còn biết hoảng sợ là gì nữa.
Tôi lại dùng hết sức đập mạnh xuống vài cái.
Nhưng bà ta vẫn nheo mắt, há to miệng để cười.
Nụ cười quái dị đó, cùng với cái mồm ngoác ra, như bị ai đó dùng d/ao r/ạch đến tận mang tai.
Lại một lần nữa tôi dùng gậy đ/ập lên người của bà.
Ấy thế mà từ đầu tới cuối bà vẫn không có phản ứng gì.
Ngay lúc này, có một mùi hôi thối từ đâu bốc lên.
Mùi đó rất nồng, rất hôi, giống đường cống bị mở ra vậy, nhất thời xộc lên bao trùm lấy xung quanh.
Đây là mùi x/ác ch*t phân hủy, xuất phát từ trên người của mẹ tôi.
Bây giờ tôi mới phát hiện, từ lúc tôi mở cửa, bà ta ngoại trừ nụ cười cứng nhắc trên mặt thì không thốt ra chữ nào, thậm chí còn không cử động dù chỉ một chút.
Không lẽ con quỷ đã rời khỏi cơ thể của bà rồi?
Tôi dùng cây gậy chọc chọc vào người của bà.
Đầu bà ngoẹo sang một bên vai.
Cùng lúc đó đột nhiên truyền đến tiếng động lúc nhúc rất nhỏ.
Tôi vạch áo bà ra, dưới lớp áo đó toàn là dòi bọ chi chít đang loi nhoi gặm nhấm lấy người bà.
Tôi liền nhớ đến lời nói vừa nãy của chồng tôi — anh nói tuần trước mẹ tôi đã ch*t rồi!
Bây giờ đang là mùa hạ, xác ch*t nhất định sẽ phân hủy nhanh hơn.
Tôi cau mày lại, định kêu chồng tôi qua xem, nhưng đột nhiên tôi nhìn thấy trên cánh tay mẹ tôi có khắc vài chữ trên đó.
Bà khắc sâu lắm, m/áu đọng trên da đã trở nên đen ngòm đông cứng lại, có thể nhìn thấy xương cánh tay ẩn hiện lòi ra.
Bà chỉ khắc vỏn vẹn bốn chữ — “Cẩn thận thằng đó.”