Đứa Bé Trong Máy Giặt - Chương 9: Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-06-04 20:36:51
Lượt xem: 993
12.
Cửa lớn phòng điều trị tâm lý bị đẩy ra.
Đội trưởng Trương bên cục cảnh sát bước vào, anh nói: “Bà cụ mà cô chăm sóc không phải người bình thường, bà ta là nhà thôi miên tâm lý bậc nhất trong nước.”
Bác sĩ tâm lý hỏi: “Bà ta tên là Lý Thúy Hòa đúng không?”
Đội trưởng Trương gật đầu.
“Bà ta từng là thầy của tôi.”
Bác sĩ tâm lý liền ngộ ra một điều, “Khi bà 60 tuổi đã sinh ra một đứa con trai, nhưng ba năm trước, bởi vì say rượu lái xe gây tai nạn nên đã phải ngồi tù chung thân, từ đó tôi không còn nhìn thấy bà ta nữa.”
Đội trưởng Trương nhìn tôi một cái, tiếp lời: “Bà cụ Lý Thúy Hòa mà cô chăm sóc, con trai của bà, chính là người đã say rượu lái xe tông mẹ cô xuống sông.”
Thế là tôi liền hiểu thấu mọi chuyện trong phút chốc.
Con trai của bà Lý Thúy Hòa say rượu gây tai nạn, đã gián tiếp hại ch*t chồng của tôi, khiến cho mẹ tôi bại liệt.
Pháp luật phán cho con trai bà mức án chung thân.
Đứa con trai duy nhất của bà ta phải ngồi tù, bà ta hận tôi, nên đã ủ mưu tính kế hãm hại tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cho nên, bà đã mời tôi làm hộ lý của bà.
Chồng của tôi đã ch*t, mẹ thì bị liệt, con gái vẫn còn quá nhỏ, bao nhiêu áp lực mưu sinh đè nặng lên vai khiến cho tôi hoàn toàn suy sụp từ lâu.
Bà ta là nhà thôi miên tâm lý có tiếng tăm trong nước, ngày nào tôi cũng kề cạnh với bà, đương nhiên bà có thể thôi miên tôi mỗi ngày trong vô thức.
Ngày tháng tích tụ dần, cuối cùng bà cũng đã hoàn toàn thôi miên được tâm tính của tôi.
Thế là… tôi đã mắc một lỗi lầm rất lớn.
“Nhưng tôi vẫn còn một chỗ không hiểu cho lắm.”
“Cho dù là nhà thôi miên lợi hại đến mấy, cũng không thể hoàn toàn thao túng được tâm lý của một người, đúng không?”
Bác sĩ tâm lý nhìn tôi rồi nói: “Dù sao thì… hổ dữ không ăn thịt con, Tiểu Đan có như thế nào thì cũng không thể là người bỏ lư/ỡi d/ao vào trong máy giặt để gi*t ch*t con của mình nhỉ?”
Tôi trầm mặc, không còn thốt ra được từ nào.
Trên đoạn băng hiển thị, bộ đồ đó là chính tay tôi bỏ vào.
Chỉ là… tôi thật sự không biết đống lư/ỡi d/ao đó từ đâu mà ra.
13.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-be-trong-may-giat/chuong-9-hoan.html.]
Đối với câu hỏi này, bên phía cảnh sát đã có câu trả lời khi bắt được Lý Thúy Hòa.
Lý Thúy Hòa không chỉ là nhà thôi miên tâm lý bậc nhất, mà còn là giáo sư hóa học cấp S của trường đại học nổi tiếng trong nước.
Bà đã tự chế tạo một loại thuốc có thể khiến cho người ta nảy sinh ảo giác.
Loại thuốc này đã hòa vào nước, bị tôi nuốt vào bụng.
Nếu là mẹ tôi thì chắc chắn sẽ ch*t, bởi vì Lý Thúy Hòa đã thêm liều lượng thuốc ảo giác vào trong nước.
Mẹ tôi huyết áp cao, còn có rất nhiều bệnh về tim, cơ thể suy nhược, chỉ cần uống thuốc đó vào chắc chắn sẽ đ/ột t/ử.
Sau khi bà ch*t, th/i th/ể nằm trên giường còn chưa được liệm.
Là bởi vì tôi đã uống thuốc ảo giác, cùng với sự ảnh hưởng của sự thôi miên, cho nên tôi cứ nghĩ là bà còn sống.
Mà tất cả tình cảnh kinh khủng của đêm hôm qua, đều là ảo giác tạo thành do uống thuốc lâu ngày gây ra…
……
Trong phòng thẩm vấn, Lý Thúy Hòa đã mất đi bộ dạng hòa nhã của mọi ngày, bà nhìn tôi phẫn nộ hét lớn: “Con trai tôi phải ở tù chung thân không thể ra ngoài, tôi phải khiến cho con gái cô ta ch*t để trả giá! Đây căn bản không hề hấn gì cả!”
“Lư/ỡi d/ao trong quần áo của cô ta là tôi bỏ vào đấy, máy giặt khởi động được là do tôi lấy trộm điện thoại của cô ta bấm nút. Háhaha, con gái của cô ta ch*t rồi, đây là báo ứng của cô ta!”
Đội trưởng Trương nói: “Say rượu lái xe vốn là lỗi của con trai bà, tại sao bà có thể làm ra những chuyện ác độc đến thế?!”
“Trách con tôi sao? Tại sao lại có thể trách con tôi? Tại sao các người không trách cả gia đình cô ta ban đêm ra đường đi dạo cái gì chứ hả?! Tôi thật hối hận mà!”
Lý Thúy Hòa nghiến răng nghiến lợi, cổ họng phát ra âm thanh chói tai: “Hôm đó đáng lẽ tôi phải bỏ nhiều thuốc thêm một chút, nếu như tôi bỏ nhiều thêm một chút, vậy thì cô đã ch*t trong thang máy từ sớm rồi! Tôi thật quá hối hận đi mà!”
Cuối cùng, Lý Thúy Hòa bởi vì mang tội cố ý gi*t người, tòa án đã phán cho bà mức tù chung thân.
Kẻ phạm tội đã bị trừng trị thích đáng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là nước mắt tuôn đầm đìa.
Người thân của tôi đã mất hết rồi, cuộc sống cũng chẳng còn hy vọng gì nữa.
Thế là tôi quyết định rời khỏi thành phố này.
Tôi bước vào thang máy, có một cô gái đứng cạnh thấy tôi bấm tầng 27, cô gái đó rất ngạc nhiên: “Tầng 27 vừa mới có người ch*t đó, cô không sợ sao?”
Tôi lắc đầu.
Bây giờ, tôi không còn sợ nữa, thật sự không còn gì để tôi phải sợ nữa rồi.
Bởi vì, thứ làm tôi đau không phải ma quỷ.
Mà chính là lòng người.
[Hoàn Chính Văn]