Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đứa con riêng của mẹ tôi - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-07 19:15:07
Lượt xem: 8,905

10

 

Sau đó, tôi lại nghe được một tin chấn động. Lâm Uyển đã mang thai.

 

Thôi kệ, dù sao Lâm Uyển cũng đã bỏ học và trưởng thành rồi. 

 

Kiếp trước, mặc dù tôi không muốn giúp cô ta nhưng gần đến kỳ thi đại học, tôi vẫn đưa cho Lâm Uyển tài liệu ôn tập mà kèm cô ta mỗi tối, vì thế Lâm Uyển mới miễn cưỡng đỗ đại học hạng ba. 

 

Kiếp này, không có sự giúp đỡ của tôi cái là Lâm Uyển bỏ học luôn.

 

Mẹ tôi lo lắng đến phát sốt, trên đường đi bà ấy không ngừng giảng giải về những hậu quả xấu. 

 

Nhưng cô ta hoàn toàn không quan tâm, nhất quyết sinh đứa bé ra.

 

"Rồi ai là người nuôi?"

 

"Mẹ nuôi chứ sao, mẹ sinh con ra cũng có người nuôi hộ mà?"

 

Lâm Uyển nói: "Cùng lắm thì giống mẹ thôi, tìm một người thật thà rồi cưới, đợi đứa bé ra đời làm hộ khẩu cho nó là xong.”

 

Lần đầu tiên mẹ tôi ra tay đánh Lâm Uyển.

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

 

Cô ta cũng không chịu thua, lập tức tát bà ấy một cái: "Bà có tư cách gì mà đánh tôi, tôi cũng chỉ noi theo gương bà, bà nghĩ mình là một người mẹ tốt chắc."

 

Mẹ tôi tức giận đến mức bật khóc.

 

Tôi cảm thấy đây là những gì bà ấy đáng được nhận.

 

Đến gần kỳ thi đại học, tất cả học sinh lớp 12 đều đang nỗ lực hết sức. Ngoại trừ Lâm Uyển.

 

Lúc đầu, cô ta vẫn bình tĩnh nhưng khi có dấu hiệu mang thai, Lâm Uyển bắt đầu sợ hãi.

 

Chân sưng phù, hormone tăng cao, dáng người đẹp đẽ trước kia đã không còn nữa, cô ta không thể chấp nhận được ánh mắt chỉ trỏ của bạn bè nên quyết tâm bỏ học.

 

"Thi cử có ích gì, điểm số cao cũng không bằng lấy chồng tốt. Mấy đứa chúng mày cứ cười tao đi, đến lúc đó đừng hối hận!"

 

Mạnh miệng vậy thôi chứ ai chẳng biết là Lâm Uyển đang hoảng loạn.

 

Mẹ tôi muốn đưa cô ta về nhà chăm sóc, nhìn hai người dọn dẹp hành lý, tôi giả vờ gọi điện thoại.

 

"Mẹ ơi, từ nay chị họ sẽ ở nhà mình ạ?"

 

"Con ích kỷ thật đấy, chị họ con đang không khỏe, đến nhà mình ở vài ngày có sao đâu."

 

"Con thì không sao nhưng quan trọng là ba cơ."

 

Mặt mẹ tôi lập tức cứng lại, bà ấy bắt đầu nhớ đến cảnh ba tôi nổi giận. 

 

Để tránh làm chồng mình nổi giận lần nữa, cuối cùng mẹ tôi dẫn chị họ đi thuê nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-con-rieng-cua-me-toi/6.html.]

Tôi đứng trên nhà nhìn hai người đang chuyển đồ giữa trời nắng. 

 

Không biết tâm trạng của họ lúc này thế nào, tôi chỉ biết là mẹ đã quét hết hạn mức của thẻ ngân hàng, những ngày tiếp theo, có lẽ hai mẹ con sẽ phải trải qua chuỗi ngày khó khăn rồi đây.

 

11

 

Tính tình của Lâm Uyển trở nên rất tệ. 

 

Cô ta sáng nắng chiều mưa, thường xuyên đập bát đĩa trước mặt mẹ tôi. 

 

Mỗi khi mở tủ và phát hiện thiếu bát, tôi biết rằng hôm đấy Lâm Uyển lại nổi giận.

 

Các bạn học cũng nhanh chóng quên mất sự hiện diện của cô ta. 

 

Vì kinh phí có hạn, khi sinh con, Lâm Uyển chỉ có thể ở trong phòng bệnh năm người một phòng. 

 

Nơi nào có người thì nơi đó có chuyện tán gẫu. 

 

Lâm Uyển trẻ tuổi lại chỉ có mẹ tôi bên cạnh, nhiều người trong phòng bệnh đều chắc chắn rằng cô ta chưa kết hôn mà đã có thai. 

 

Lâm Uyển nổi giận vài lần nhưng đối phương không quan tâm, thậm chí còn mở miệng chế giễu.

 

"Nếu cô không nghe lọt tai thì chuyển phòng đi. Phòng bệnh một ngàn tệ một đêm còn trống nhiều lắm, sao cô không ở đó, hay là không đủ tiền?”

 

Mẹ tôi muốn Lâm Uyển vui hơn nên đã nhờ tôi mang hoa tươi đến tặng cô ta.

 

Tất nhiên, tiền hoa là của mẹ tôi, còn tôi thì sẽ không bao giờ bỏ ra một đồng nào cho Lâm Uyển cả. 

 

Ai ngờ, vừa nhìn thấy tôi, mọi người trong phòng bệnh đã nhắc nhở: "Cháu bé chắc học giỏi lắm nhỉ, cháu đã nghe câu ‘gần mực thì đen, gần đèn thì sáng chưa’? Nhớ đừng đi sai đường giống ai đó nhé.”

 

Điều này làm Lâm Uyển tức đến mức huyết áp tăng vọt. 

 

Nhưng đây mới là sự khởi đầu thôi.

 

Cô ta kiên quyết chọn sinh thường, nhưng đến giữa chừng lại phát hiện thai quá lớn nên phải đẻ mổ. Tiếng hét của Lâm Uyển vang ra ngoài phòng phẫu thuật khiến mẹ tôi toát mồ hôi lạnh.

 

Vì sợ đau nên Lâm Uyển không chịu đi lại trong quá trình phục hồi, kết quả là cơ bắp của cô ta bắt đầu teo lại.

 

Sau khi con ra đời, Lâm Uyển càng trở thành bà mẹ vô trách nhiệm, cô ta đẩy hết mọi vấn đề cho mẹ tôi. 

 

Đứa bé còn nhỏ, mỗi ngày đều quấy khóc, khi sinh ra không chỉ bị vàng da nặng mà còn có một lớp sáp dày trên người. 

 

Lâm Uyển thấy bẩn, thậm chí không chịu cho con bú. 

 

Mẹ tôi phải thức dậy hết lần này đến lần khác vào giữa đêm, nửa tháng sau, bà gầy đi trông thấy, quầng thâm mắt nặng nề đến mức như sắp rơi xuống đất.

 

Lâm Uyển kén ăn, hễ ăn không vừa ý là đẩy ra đòi đổi món khác. Cộng thêm chi phí nằm viện, ví tiền của mẹ tôi đã kiệt quệ từ lâu.

 

Khi tôi nghĩ rằng mẹ tôi cuối cùng đã yên phận thì bà lại khiến tôi mở rộng tầm mắt bằng những hành động của mình.

Loading...