Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỨA TRẺ ĂN CHAY TỪ TRONG BỤNG MẸ - Chương 19 + 20

Cập nhật lúc: 2024-05-27 20:31:05
Lượt xem: 226

19

Trước khi rời đi, một cái bóng nhỏ bé chặn trước mặt tôi.

“Con có thể đi cùng cô không? Con không muốn ở lại đây nữa.”

Cậu ta cúi đầu, mắt mờ đục, không còn ánh sáng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhìn thân hình gầy gò mỏng manh trước mặt, lòng tôi không khỏi xót xa.

Nếu cậu ta chỉ đơn thuần là một đứa trẻ bị cha mẹ thiếu hiểu biết hủy hoại, tôi sẽ đồng cảm và giúp đỡ.

Nhưng nghĩ đến kiếp trước, chính cậu ta đã bỏ thuốc ngủ vào sữa của tôi, không do dự dùng gối bịt miệng mũi tôi, nhìn tôi dần mất đi tri giác.

Tôi không thể có lòng thương hại nữa.

Chín năm trời, nuôi chó cũng phải quen chứ.

Ai tốt với cậu ta, cậu ta thật sự không hiểu sao?

Tại sao lại bị vài lời xúi giục, oán hận tôi lâu như vậy.

Nghĩ đến đây, tôi không dừng lại nữa.

Đi vòng qua cậu ta, xách túi xuống cầu thang.

“Người giám hộ của con là bố mẹ, cô không có quyền mang con đi.”

20

Sau khi kết thúc công tác hỗ trợ miền Tây, tôi trở lại đơn vị làm việc.

Để tránh chuyện tương tự xảy ra, tôi thay khóa cửa và yêu cầu ban quản lý tăng cường an ninh.

Nhưng tôi không ngờ, Hứa Tân lại một mình tìm đến tôi.

Sáng hôm đó, tôi xuống mua bữa sáng.

Mở cửa, tôi thấy một bóng dáng nhỏ bé co ro trước cửa.

Lúc này đã là mùa đông, mặt đường trong khu cư xá đã đóng một lớp băng mỏng.

Cậu ta mặc rất ít, trông mệt mỏi.

Kiếp này, tôi không có nhiều tiếp xúc với cậu ta.

Nhưng từ lần trước khi rời quê, cậu ta chặn trước mặt tôi, yêu cầu tôi mang cậu ta đi, tôi đã cảm thấy lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-tre-an-chay-tu-trong-bung-me/chuong-19-20.html.]

Rõ ràng tôi không quan tâm nhiều đến cậu ta, tại sao cậu ta lại cầu cứu tôi, còn đề nghị đi cùng tôi.

“Con đến đây bằng cách nào?”

Tôi theo bản năng định gọi điện cho bố mẹ cậu ta.

Nhưng bị ngăn lại.

“Đừng nói với họ, con tự đến.”

Cánh tay gầy như que trúc yếu ớt giữ tay tôi.

Cậu ta ngước mắt, nhìn quanh, ánh mắt vẫn đờ đẫn.

“Con thấy nơi này rất quen thuộc, như đã sống ở đây nhiều năm.

“Con không muốn về, có thể ở với cô không, cô ơi?”

Mí mắt tôi đột nhiên giật một cái.

Không suy nghĩ nhiều, tôi rút tay ra, tiếp tục gọi điện.

Hứa Tân ngồi bệt xuống đất khóc.

Thu hút sự chú ý của bảo vệ và hàng xóm.

Những cư dân trong khu này chủ yếu là đồng nghiệp bệnh viện của tôi, chuyện gia đình lan truyền rất nhanh.

Cậu ta muốn dùng chiêu này để ép tôi giữ cậu ta lại.

Đáng tiếc, tôi không bị dính chiêu này.

Tôi gọi điện về quê.

“Sao để trẻ con chạy lung tung? Nếu không đến đón, tôi sẽ báo cáo các người bỏ rơi trẻ con đấy.”

Nửa ngày sau, Triệu Nguyệt Kiều đến.

Vừa ra khỏi thang máy, chị ta liền hớt hải chạy đến ôm đứa con yêu quý của mình.

“Hứa Lan Lan, tôi biết ngay cô không có ý tốt, xúi giục con tôi bỏ nhà đi.

“Lúc cần giúp đỡ cô không bao giờ có mặt, chỉ biết chia rẽ mẹ con chúng tôi.”

Tôi không muốn đôi co, bảo vệ liền đuổi người.

“Đưa đứa con có phúc báo của chị đi ngay, nếu không tôi không ngại báo cảnh sát giam chị thêm vài ngày nữa!”

Hứa Tân vùng vẫy không chịu đi, bị chị ta lôi vào thang máy, vẫn không ngừng khóc.

Loading...