Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-08-01 07:10:59
Lượt xem: 99
Cô cũng cho anh năm cân gạo, còn dặn anh đừng cho người khác, giữ lại ăn là được.
“Không cho người khác.” Lục Nghiễn đặt gạo lên ghế sau rồi đóng cửa lại.
Đồ cô cho, sao anh có thể cho người khác.
Lâm Hoài Hạ: “Bai bai nha, lần sau gặp lại. Trời tối rồi anh lái xe chậm một chút!”
Lục Nghiễn đứng ở cửa xe: “Anh nghe nói gần đây em đã từ chức ở công ty cũ, em muốn cân nhắc vào công ty bọn anh không?”
Lâm Hoài Hạ: “Quên đi, tạm thời em không muốn đi làm, tự làm online rất vui vẻ. Sắp tới còn nhận thầu đất trồng rau nên sẽ bận lắm.”
Lục Nghiễn do dự một chút: “Thật ra anh không phải nhân viên.”
“Không phải nhân viên thì anh làm quản lý à?”
Hina
Lục Nghiễn gật đầu: “Nếu em muốn thay đổi công việc…”
“Đừng, tạm thời em không muốn đi làm, cũng đã muộn rồi, anh về nhanh đi, chúng ta nói chuyện sau.”
Lục Nghiễn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng điện thoại của Lâm Hoài Hạ lại vang lên, cô vẫy tay với anh: “Bai bai.”
Lâm Hoài Hạ hững hờ nói chuyện với Điền Thanh, nhìn thấy xe của Lục Nghiễn rẽ phải phía trước rồi mới thu hồi tầm mắt.
Đầu bên kia điện thoại, Điền Thanh phát điên: “Lâm Hoài Hạ, cậu ừm cái mẹ gì, có nghe thấy tớ nói không, cậu bị phốt trên mạng rồi!”
Lâm Hoài Hạ tỉnh táo lại, tức giận trở về nhà tìm máy tính: “Ai? Ai dám phốt tớ!”
Tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm này nổi tiếng quá nhanh, cũng bị nhiều người ghét bỏ.
Màu vàng truyền thuyết sôi sục trên mạng một ngày một đêm, cư dân mạng trêu đùa cho dù lùng sục khắp mọi miền đất nước cũng không thể tìm thấy loại gạo này.
Ban đầu có người nói loại gạo tơ vàng này rất hiếm nhưng thực sự có tồn tại, nhưng trong mắt anti, không có bằng chứng thì đều là giả.
Dưới sự nổi tiếng của Màu vàng truyền thuyết, có người không ngừng chế nhạo Màu vàng truyền thống là marketing ra, là giả, quá nhiều người nói, thành ra có người tin thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-36.html.]
Chỉ ăn cơm tối một tiếng, Điền Thanh không để ý một chút, antifan đã thừa cơ lộng hành.
Lâm Hoài Hạ bật máy tính lên, có rất nhiều lời chế nhạo, từ bình luận trên Quán ăn vặt nhà họ Lâm cho tới hot search Weibo.
“Mấy người nổi tiếng trên mạng ngày nay hám fame thật, cái gì cũng dám làm.”
“Lừa đảo, đánh giá kém!”
“Có chứng cứ không mà nói người ta lừa đảo.”
“Ôi ôi ôi, sinh viên Cao đẳng Nông nghiệp người ta cũng kiểm chứng rồi, còn ở đấy mà giả vờ.”
“Lãng phí cảm xúc, loại bỏ, bị cấm, cảm ơn!”
“Lừa đảo mau cút khỏi nền tảng!”
Điền Thanh bên kia cũng chú ý tới động thái trên mạng: “Cậu thấy không, anti không ngừng bình luận nói cậu lừa đảo, chẳng bao lâu nữa những thuật ngữ liên quan sẽ lên hot search, đây nhất định là một hoạt động có tổ chức.”
Còn tưởng phốt cái gì, hóa ra nói cô lừa đảo, Lâm Hoài Hạ không phục: “Cậu nhận được gạo tớ gửi chưa?”
“Nhận rồi, nhận rồi, tối nay ăn luôn rồi, trời má, cả đời tớ chưa từng được ăn gạo nào ngon như thế.”
“Vậy đấy, tớ có đồ thật trong tay, sao phải sợ bọn họ? Yên tâm, bây giờ bị phốt, mai sẽ hot lại.”
Điền Thanh cũng biết bọn họ có bằng chứng trong tay, làm rõ là được, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận.
Điền Thanh: “Tớ không thích cái lũ c.h.ế.t tiệt đó bôi đen cậu, tớ vừa gọi điện nhờ chú hai giúp đỡ, nhất định phải đào ra hung thủ phía sau.”
Mèo con ngồi xổm trên bàn máy tính không ngừng chửi bới: “Meo meo, nhất định phải tìm được đứa nào phốt cô, dám làm ảnh hưởng độ nổi tiếng với công trạng của ta, lát nữa ta bảo sao chổi cắm cọc ở nhà nó.”
Điền Thanh: “Ai nói chuyện bên cậu đấy?”
Lâm Hoài Hạ một tay bịt miệng con mèo: “Làm gì có ai, tớ nói cậu biết, tớ là người mới, chưa từng đắc tội ai, người ta có thể bỏ tiền thuê người phốt tớ, dám cá là vì ghen tị với độ nổi tiếng của tớ, đừng lo, xem xét trước đã, kiểu gì người đứng sau cũng sẽ xuất hiện.”