Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70 - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-05-10 19:16:30
Lượt xem: 76
Kết quả này làm cho hắn cảm thấy bản thân không có chút mị lực của nam nhân nào, xem ra con đường theo đuổi vợ của hắn có chút xa xa không thấy đâu a…
Vì che giấu buồn bực trong đáy lòng, hắn rũ xuống mí mắt từ túi áo móc ra một lá thư đưa qua cho Triệu Đào Hoa, giọng nói vẫn trầm thấp, “Đây là đề mục báo tỉnh yêu cầu viết bài, ngày hôm qua tôi đã đến bưu cục trong huyện lấy về.”
Bởi vì toàn bộ tâm tư đã đặt lên trên lá thư này, Triệu Đào Hoa cúi đầu nhận tin, vừa lúc bỏ lỡ ảm đạm nơi đáy mắt hắn chợt lóe rồi biến mất. Cô mở ra lá thư, thô sơ giản lược nhìn qua một chút, hoàn toàn đem ái muội cùng xấu hổ vừa rồi vứt ra sau đầu, “Nhanh như vậy liền có nha? Thẩm Chi Sơ, tôi yêu anh muốn chết!”
Cô gái ngẩng đầu, trong đôi mắt hạnh tràn đầy hưng phấn, làm cho khuôn mặt nhỏ trở lên rực rỡ lóa mắt. Tuy rằng biết câu “Yêu anh muốn ch·ết” của cô chỉ là một câu ngoài miệng trước kia cô vẫn thường xuyên nói thôi, nhưng khóe miệng Thẩm Chi Sơ vẫn không chịu khống chế mà nhếch lên, cười theo cô, nguyên bản có chút buồn bực trong lòng thì nháy mắt tan biến.
……
Cơm chiều hôm nay là thịt kho tàu trước đó Triệu Đào Hoa đã hứa hẹn.
Thịt là thịt trong không gian, vì không rước lấy hoài nghi, cô chỉ nói với mọi người thịt này là cô lấy từ chỗ nữ thanh niên trí thức, đến lỗi bọn họ có tin cô hay không thì đã là vấn đề không lớn.
Trong phòng bếp, Chu Minh Lan nhìn năm cân thịt ba chỉ, trong lòng đau nha ~ đều mau đem lợi cắn nát. Nếu không phải có lão thái thái ngồi ở chỗ đó trấn, bà hận không thể tìm chổi lông gà tới đem con nhóc phá của này đánh cho một trận!
Trong nhà nghèo đến leng keng vang, một khối bánh nướng to còn phải chia thành hai để ăn, đứa nhỏ này sao lại có thể phô trương lãng phí như vậy đâu?
Triệu Đào Hoa giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt muốn g.i.ế.c ngừi của Chu Minh Lan, cô bình tĩnh đem toàn bộ số thịt này cắt thành khối. Sau đó đem thịt bỏ vào trong nước lạnh ngâm loại từ m.á.u tanh.
Triệu Chính Đông ngoan ngoãn đứng ở một bên quan khán, trừ bỏ muốn học tập nấu ăn, có Chu Minh Lan ở chỗ này hắn cũng không dám biểu hiện đến quá hưng phấn.
Chảo sắt lớn ở nông thôn có thể hấp, có thể nấu, có thể xào rau, quả thực chính là vạn năng. Sau khi thịt được ngâm sạch trong nước lạnh được Triệu Đào Hoa cho vào nồi, rồi thêm chút rượu trắng cùng một chút gia vị để trừ khử toàn bộ mùi tanh, sau khi luộc chính vớt ra là được.
Mỗi một bước Triệu Đào Hoa làm cô đều sẽ nói cho Triệu Chính Đông biết, bộ dáng nghiêm túc giống như một người giáo viên làm người khác kính nể.
Sau khi đem thịt vớt ra, Triệu Chính Đông thấy em gái mình nửa ngày không có hành động gì tiếp, không khỏi có chút sốt ruột hỏi: “Đào Hoa, tiếp theo là làm gì a?”
Chu Minh Lan tuy rằng còn rất tức giận, nhưng cũng đang dựng lỗ tai lên nghe. Bà chưa bao giờ ăn qua thịt kho tầu, càng không biết nên làm như thế nào, không chỉ Triệu Chính Đông muốn học, kỳ thật bà cũng muốn học.
Thấy bộ dáng hai người đều mắt trông mong nhìn mình, Triệu Đào Hoa hỏi Triệu Chính Đông, “Những việc vừa rồi em làm anh đều nhớ kỹ sao?”
“Nhớ kỹ, em gái yên tâm đi, đầu có của anh nhưng dùng tốt đâu.” Về phương diện ăn uống này, Triệu Chính Đông cực kỳ tự tin.
Có lẽ hắn đối những thứ khác có khả năng không nhớ được, nhưng đối với phương diện ăn uống lại có trí nhớ siêu cường.
Thấy hắn rất tin tưởng bản thân, Triệu Đào Hoa không hỏi nhiều nữa, cô cầm lấy thịt ba chỉ đã luộc tốt ném vào trong nồi, xào đến óng vàng, rất nhanh sau đó trong nồi có thêm một tí mỡ lợn được xào ra.
Thịt kho tàu có rất nhiều cách làm, cách này của cô chính là không cần bỏ dầu mỡ, nếu cô dám đem dầu nành trong nhà lấy ra tới khai đao soàn soạt, phỏng chừng Chu Minh Lan sẽ lột một tầng da của cô.
Vài bước sau này đối với người chưa bao giờ nấu nướng tới nói có chút phức tạp, vì vậy Triệu Đào Hoa kiến nghị Triệu Chính Đông lấy một cuốn vở ghi chép lại. Triệu Chính Đông còn tính nghe lời, hắn lập tức về phòng tìm bút chì cùng hai tờ giấy viết thư trở về.
Một người dạy một cách nghiêm túc, một người học một cách nghiêm túc, chỉ có Chu Minh Lan đứng ở xa xa duỗi dài cổ muốn học nhưng lại ngượng ngùng đi qua …
Đồ ăn đêm nay có thể nói là cực kỳ phong phú, trừ bỏ thịt kho tàu còn có hành tây xào trứng gà, lại thêm cơm hạt cao lương, thơm nức!
Có đồ ăn ngon cần phải có rượu, lão tứ nhà họ Triệu liền lấy ra rượu cao lương trân quý nhiều năm của mình ra, đổ cho chính mình tràn đầy một chén.
Mấy tên con trai của hắn mắt thèm đến không được, nhưng tên nào cũng biết, cha mình coi rượu này như bảo bối, vì vậy không tên nào dám đòi.
Từng miếng thịt kho tàu màu mận chín đều sáng bóng, Tiền Bảo Như vươn đôi đũa gắp một ngụm, cảm giác còn không nếm ra được thịt này tư vị như thế nào, thịt cũng đã trôi tụt vào trong bụng.
Vì quý trọng thời gian tốt đẹp này, bà lại kẹp lên một miếng bỏ vào trong miệng, lúc này bà liền tận lực không làm cho miệng động, vì muốn đém mùi vị của thịt tinh tế cảm nhận một lần.
Giờ này khắc này, bà cảm thấy mình thật hạnh phúc a ~
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Tới rồi tuổi này, việc bà để ý nhất bất quá cũng chỉ là ba bữa cơm mỗi ngày mà thôi. Ba bữa bà có thể nhai được, có đồ ăn không khó ăn liền đủ rồi, nếu có mỹ thực thì quả thực chính là hạnh phúc.
Xem ra dùng tiền mấy đứa con trai hàng tháng hiếu thuận tới mua thịt, vẫn là đáng giá.
Bữa thịt này Triệu Chính Đông mong chờ hồi lâu, lúc trước mỗi khi làm việc cần quá nhiều sực lực chỉ có bữa thịt này yên lặng chống đỡ cho hắn tiếp tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-rut-tham-nam-thang-o-thap-nien-70/chuong-38.html.]
Hiện giờ nguyện vọng đã trở thành sự thật, hắn hận không thể lấy cái muỗng múc nhiều hơn hai miếng bỏ toàn bộ vào trong miệng. Cảnh tượng như vậy hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.
Một bữa cơm mọi người đều thật sự thỏa mãn, mấy khối thịt vụn cuối cùng kia cũng đã bị Triệu Chính Đông quấy ăn cùng cơm.
Thấy không khí trong nhà không tồi, Triệu Chính Nam ngồi giữa mọi người khẽ l.i.ế.m liếm một chút môi mình nói với Tiền Bảo Như: “Bà nội, gần đây cháu có đối tượng, bà có thể tìm người đến nhà cô ấy làm mai cho cháu không?”
Bà mối tốt nhất ở đồn điền Đông Sơn này chính là bà mối Trần ở phía Tây đồn điền, phàm là ai bà làm mai mối hôn nhân đều sống hòa hợp, ai cũng có kết quả mỹ mãn.
Tuy nhiên, hai năm gần đây thân thể bà mối Trần không được tốt lắm, bà ấy đã không làm mai mối rồi. Hôm nay Triệu Chính Nam nhờ vả bà nội mình, bởi vì hắn biết, bà nội mình cùng bà mối Trần có quan hệ rất tốt.
Cưới vợ là việc lớn trong đời, Tiền Bảo Như khó được cười tủm tỉm mà trêu ghẹo hắn nói: “U, thằng nhóc thối này, sao hôm nay lại thông suốt đâu? Là con gái nhà ai làm cho cháu để bụng?”
“Là Tôn Lan Khê nhà họ Tôn.” Triệu Chính Nam ngượng ngùng gãi gãi tóc ngắn trên đầu, cười.
Trước đây, Tiền Bảo Như chỉ thấy qua Tôn Lan Khê hai lần, hai lần đó vẫn là ở mười mấy năm trước, khi mà con gái nhà người ta vẫn là một con nhóc con, hiện giờ cô nhóc này biến thành một cô gái như thế nào bà không biết một chút nào.
Nghe cháu nội nhà mình muốn cưới cô nhóc đó, Tiền Bảo Như lại hỏi: “Cha cháu cùng mẹ cháu có biết không? Nếu bọn họ không ý kiến, bà liền đi đến chỗ bà Trần một chuyến.”
“Cha cháu còn không biết, nhưng mẹ cháu rất thích cô ấy.” Lần trước nhà mình làm trứng gà cùng tóp mỡ mẹ cháu còn bắt cháu đưa đi cho cô ấy, mẹ hào phóng như vậy hẳn là thích đi.
Nhưng Tiền Bảo Như muốn chính là một đáp án chính xác, vì thế Triệu Chính Nam chỉ có thể căng da đầu đi vào phòng cha mẹ mình hỏi ý kiến bọn họ.
Láo tứ nhà họ Triệu là người thành thật hàm hậu, việc của mấy đứa con trai, hắn đều nghe lời vợ mình. Mà khi Chu Minh Lan nghe được chuyện này từ con trai, cả người giống như trúng vé số, bà cao hứng vô cùng.
“Thằng nhóc này, mày không gạt mẹ đi? Con gái nhà người ta đã đồng ý làm đối tượng với con?”
Không phải bà muốn nghi ngờ, mà quả thật bà chính là tự mình hiểu lấy.
Nhà bà nghèo, con trai vẫn là đứa chuyên gây họa, có thể có cô gái nhìn trúng hắn, quả thật quá không dễ dàng.
Kiểu nghi ngờ này của Chu Minh Lan, làm cho Triệu Chính Nam có chút bất đắc dĩ, kỳ thật hắn có đôi khi cũng hoài nghi ánh mắt Tôn Lan Khê có phải có vấn đề hay không? Bằng không cô ấy như thế nào sẽ coi trọng hắn đâu?
Hắn một không có tiền hai không ổn trọng, xác thật không phải lựa chọn phù hợp với cô ấy.
……
Cuối tuần này, bà mối Trần trong đồn điền cùng Triệu Chính Nam cầm hai hộp bánh bông lan cùng hai bình rượu trắng đi nhà họ Tôn.
Sợ bỗng nhiên tới cửa làm người cảm thấy đường đột, Triệu Chính Nam đem điểm tâm cùng rượu giao cho bà mối Trần, chính mình thì chờ ở ngoài cửa, chờ người gọi vào.
Việc mai mối này bà mối Trần có kinh nghiêm rất phong phú, bà nhận đồ từ tay Triệu Chính Nam, cười ha ha mà gõ vang cửa lớn nhà họ Tôn.
Hoàng Thu Nguyệt khi nhìn thấy bà Trần trong lòng lộp bộp một chút. Rốt cuộc, bà mối Trần tuy rằng đã nhiều năm không nói môi cho người ta nhưng uy vọng của bà ấy vẫn còn đso, người có thể mời được bà ấy đều là người không đơn giản.
Tuy nhiên bà ta không nghĩ tới, nhà họ Triệu thế nhưng có thể mời được bà mối Trần.
Kinh ngạc qua đi, trên mặt Hoàng Thu Nguyệt tươi cười đem người mời vào trong phòng, “Ui, thím Trần, trận gió nào thổi thím đến nhà cháu vậy? Thím đúng là khách quý, mau, mới thím vào nhà!” Mọi người đều cùng sống trong một đồn điền, tính cách của ai như thế nào mỗi người bọn họ đều sờ đến rõ ràng. Bà mối Trần biết Hoang Thu Nguyệt là kiểu người “tiếu lý tàng đao” (trong nụ cười giấu đao), vì thế cũng cười ha hả theo, nói. “Khách quý cái gì? Hôm nay tôi tới là muốn bào tin vui cho cô, tôi…”
Không đợi bà mối Trần đem lời nói cho hết, Hoàng Thu Nguyệt lập tức đánh gãy lời của bà, “Thím bên ngoài gió lớn, chúng ta trước vào nhà nói đi.”
Bà mối Trần rắc rắc miệng ngẫm lại cũng là, liền theo bà ta đi vào nhà chính, bọn họ ngồi xuống ở nhà chính, bà mối Trần đem đồ vật trong tay để lên trên bàn, lúc này mới mở miệng nói chuyện: “Sao chỉ có một mình cô ở nhà? Bọn nhỏ đều đi đâu vậy?”
“Cha của bọn nhỏ có việc vào huyện, hai đứa con gái nhà cháu ở trong phòng dán hộp giấy đâu. Hiện tại đã kết thúc vụ thu, cũng không thể vẫn luông ăn không ngồi rồi ngốc ở trong nhà, cần phải làm chút gì mới được.” Đoán được đối phương đến một chuyến này là có mục đích, Hoàng Thu Nguyệt tiếp tục bất động thanh sắc.
Nếu đổi lại trước kia có bà mối đến nhà ai cầu hôn, thì lúc này nhà gái nên đem con gái kêu ra trò chuyện. Thấy Hoang Thu Nguyệt không nhắc đến Tôn Lan Khê, trong lòng bà mối Trần phạm vào nói thầm.
Nghĩ thầm: Hai đứa nhỏ này không phải tự do yêu đương sao? Tiền Bảo Như bảo bà chỉ cần tới cửa cầu hôn là được, như thế nào bên nhà họ Tôn lại không nói tiếp đâu?
Chẳng lẽ phía nhà họ Tôn còn không biết con gái mình cùng con trai nhà họ Triệu bên kia yêu đương? Hay là… nhà họ Tôn không đồng ý việc hôn nhân này, hiện tại giả bộ hồ đồ đâu?
Làm bà mối nhiều năm, bà mối Trần cũng đã đụng tới trường hợp nhà gái không đồng ý, nhưng người ta đều là trực tiếp sảng khoái nói ra, không có một ai giống như nhà họ Tôn này, làm cho bà lao lực đến như vậy.