Đừng Đi Lên Cầu Thang Trong Nhà - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-25 18:09:18
Lượt xem: 1,424
Nhưng lần này, khi ôm Quả Cam Nhỏ vào lòng, cô không còn sợ hãi như trước nữa.
Nhưng loại cảm giác lạnh lẽo đó lại ập đến.
Lần này, cô đến cầu thang tầng tiếp theo một cách suôn sẻ.
Nhưng thứ xuất hiện trước mặt cô không phải là cầu thang.
Mà là thang máy.
Nút bên cạnh vẫn dừng ở tầng -10.
Nhưng làm gì có tầng -10 âm ở Tòa nhà 4.
Đột nhiên, số trên màn hình tăng vọt như điên.
Chẳng mấy chốc cô nghe thấy tiếng vận hành của thang máy.
Ting một tiếng, thang máy đã lên đến tầng 5.
Một cảm giác sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong lòng cô.
[Tòa nhà 4 không có thang máy, tuyệt đối không được vào thang máy]
Nhưng ở đây ngoài thang máy ra thì không còn cách nào khác để đi xuống.
Ting một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Tôi ôm lấy Quả Cam Nhỏ lùi lại một bước.
Một người đàn ông mặc quần áo trắng, đeo mặt khẩu trang chỉ có một đôi mắt u ám đứng trong thang máy.
Con ngươi của ông ta tối tăm, nhìn thẳng vào cô.
"Khương Đào, vào đi."
Giọng nói của ông ta khàn khàn cổ quái.
Cô lùi lại hai bước, lắc lắc đầu.
Đột nhiên, Quả Cam Nhỏ vùng vẫy, nhảy khỏi tay cô, lập tức chạy vào thang máy.
"Quả Cam Nhỏ!"
"Quả Cam Nhỏ, mau ra đây!"
Cô hô to trong lo lắng.
Nhưng lần này Quả Cam Nhỏ vẫn đứng trong thang máy, dù cho cô có hét thế nào thì nó cũng không đi ra.
"Thời gian sắp hết rồi, Khương Đào." Người áo trắng lại nói.
Đúng lúc này, giọng nói của anh trai tôi vang lên bên tai cô.
"Khương Đào... có phần... ngược lại."
Giọng anh trai ngắt quãng, cô chỉ nghe được vài từ rời rạc.
Ngược lại?
Anh trai muốn nói gì thế?
Trong nháy mắt, cô bỗng giật mình.
Vô số mảnh vỡ ký ức dường như đan xen vào nhau thành một tấm lưới lớn trong tâm trí cô.
Khuôn mặt của bố và mẹ đối lập nhau.
Lòng bàn tay và mu bàn tay của họ phản ngược nhau.
Quy tắc cuối cùng được viết bằng mực trên tờ giấy trắng chỉ có chữ “Ngược lại”.
Có phải anh trai muốn nói cho cô biết, một số quy tắc là ngược lại?
Cô lập tức lấy tờ giấy trắng ra,
Lật qua mặt sau.
Ở mặt sau, một dòng chữ viết nguệch ngoạc bằng mực đang dần hiện lên.
[Vào thang máy! Một số quy tắc bị đảo ngược! Là “nó” cố tình viết ra để em lẫn lộn! ]
Quả Cam Nhỏ liên tục kêu meo meo, dường như rất lo lắng.
"Khương Đào, cửa thang máy sắp đóng lại." Người đàn ông mặc đồ trắng trong mắt lộ ra chút tiếc nuối.
Cửa thang máy bắt đầu đóng lại từ từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-di-len-cau-thang-trong-nha/chuong-7.html.]
Trong nháy mắt cô nhanh chóng bước vào thang máy.
Cô thở hổn hển dựa vào tường.
Cửa thang máy đóng lại hoàn toàn trước mắt cô.
Thang máy tiếp tục đi xuống.
Đột nhiên cô có cảm giác như tay mình bị thứ gì đó nắm lấy.
Cảm giác rất ấm áp, rất giống bàn tay của anh trai.
Một hình dáng mơ hồ hiện ra trước mắt cô.
Hình dáng đó trông rất giống anh trai.
Đồng hồ trên điện thoại cho thấy vẫn còn mười phút nữa mới đến cầu thang.
Một tiếng ting, tới tầng một rồi.
Cuối cùng cô đã tới được tầng một.
Cô bế Quả Cam Nhỏ lên, hồi hộp chờ đợi cầu thang xuất hiện.
Còn năm phút nữa.
Đột nhiên, tiếng gầm chói tai của “mẹ” vang lên phía sau cô.
"Khương Đào! Mày muốn chạy đi đâu?"
Cô run rẩy quay đầu lại.
Khuôn mặt trắng bệch của “mẹ” xuất hiện phía sau lưng cô.
Mắt bà ta lồi ra vì dùng quá sức.
Cánh tay gầy guộc túm lấy vai cô một cách thô bạo, móng tay bấm sâu vào da thịt.
Cô cảm thấy đau đớn vô cùng.
“Mẹ” thở hổn hển, đôi mắt đen nhìn cô một cách hung ác.
"Tao sinh mày ra, tao có quyền quyết định việc mày sống hay chết!"
Bà ta dùng sức lôi cô trở lại.
Cô điên cuồng vùng vẫy.
Ngay vào lúc này, cô nhìn thấy cầu thang màu đỏ sậm xuất hiện phía sau lưng mình.
Đã đến lúc phải quay lại.
Cô càng thêm vùng vẫy.
Nhưng sức lực của“mẹ” rất lớn.
Một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khuôn bà ta.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
"Khương Đào, con không rời đi được đâu, “mẹ” của mẹ cũng từng khống chế không cho mẹ rời đi như này đấy." Đột nhiên, lực lượng trói buộc lấy cô bỗng dưng buông lỏng.
“Mẹ” bất ngờ bị đẩy ngã xuống đất.
Cô nghe thấy giọng nói của anh trai.
Anh trai lạnh lùng nói: “Tôi và Khương Đào tuy là con của bà, nhưng chúng tôi đều là những cá thể độc lập.”
"Chúng tôi sẽ không bao giờ chịu sự kiểm soát của bà nữa. Bà không xứng làm mẹ."
Khoảnh khắc cầu thang xuất hiện, tất cả thời gian và không gian chồng chéo lên nhau.
Cô nhìn thấy phía sau lưng “mẹ” hiện ra vô số bóng đen.
Những bóng đen này đều đang la hét và lao về phía anh em cô.
“Tao sẽ không để tụi mày đi, tụi mày đều là con của tao, của tao!” “Mẹ” hét lên điên cuồng, lao về phía cô.
Nhưng ngay sau đó, bà ta bị đẩy mạnh xuống đất.
Cô biết đó là anh trai.
"Khương Đào, đi mau!"
Hình bóng của cầu thang dần dần biến mất.
Tiếng kêu của Quả Cam Nhỏ trở nên lo lắng lại sắc bén.
Hai mắt cô đẫm lệ ngoảnh đầu nhìn lại, cuối cùng không chút do dự chạy về phía cầu thang.
Ngay giây cuối cùng trước khi cầu thang biến mất, cô bước lên bậc thang.