Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DỪNG LẠI ĐÚNG LÚC - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-12 18:19:35
Lượt xem: 2,759

Trong xe của bạn trai, tôi phát hiện một thỏi son. Tôi hỏi anh ấy nó là của ai.

 

Anh chỉ ngẩn ra một chút, rồi không suy nghĩ gì mà đáp ngay: "Chắc là của bạn anh, nếu không tin thì anh gọi ngay cho cậu ấy."

 

Anh ấy gọi điện thoại ngay trước mặt tôi. 

 

Đầu dây bên kia rất ngạc nhiên, nói rằng đã tìm kiếm thỏi son đó rất lâu, hóa ra là ở chỗ anh ấy.

 

Bạn trai cúp máy, nắm tay tôi và cười dịu dàng: "Yên tâm chưa? Chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, em vẫn không tin anh sao?"

 

Tôi nhìn anh, không trả lời.

 

Vì thỏi son đó, là của tôi.

 

1  

 

Đón lấy ánh mắt dò hỏi của anh ta, tôi siết chặt thỏi son trong tay, khẽ trả lời: "Ừ."  

 

Trần Kỳ dường như bị phản ứng lạnh lùng của tôi làm cho bối rối, anh ta thận trọng hỏi: "Sao vậy, em giận à?"  

 

Tôi lắc đầu, cười nhẹ, rồi vượt qua anh ta để khởi động xe: "Lái xe đi."  

 

Tôi cúi đầu lấy điện thoại, mở ứng dụng mua sắm.  

 

Qua khóe mắt, tôi thấy Trần Kỳ thở phào nhẹ nhõm, rồi nổ máy xe.  

 

Chiếc xe nhanh chóng hoà vào dòng xe cộ, tiếng còi xe ồn ào vào giờ cao điểm khiến tôi có chút khó chịu.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Lúc này, tôi mở phần lịch sử đơn hàng trên ứng dụng mua sắm ra.  

 

Thỏi son này là bạn gái của bạn Trần Kỳ giới thiệu cho tôi, lần trước gặp mặt, tôi thích nó và đã tự đặt mua. 

 

Sau khi nhận hàng, tôi vô tình bỏ quên nó trong xe anh ta, hôm nay mới lục tìm ra.  

 

Nếu không có lịch sử mua hàng, với sự chắc chắn của anh ta và lời xác nhận của bạn anh, có lẽ tôi đã nghi ngờ chính mình nhớ nhầm.  

 

Có lẽ thỏi son này không phải của tôi, mà là của ai đó bỏ quên khi đi xe anh ta.  

 

Đáng tiếc là bây giờ, tôi đã thấy rõ, không những anh ta có điều gì đó giấu tôi, mà anh ta còn biết rõ rằng tôi sẽ không vui nếu biết, nên đã sắp xếp trước với bạn để lừa tôi khi tôi hỏi đến.  

 

Tôi thu lại nụ cười, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt vô cảm.  

 

Yêu Trần Kỳ mấy năm nay, anh ta có thể coi là một người bạn trai không tệ.  

 

Anh ta luôn chu đáo với tôi, và trong công việc cũng rất cầu tiến.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-lai-dung-luc/chuong-1.html.]

 

Anh thường nói rằng phải làm việc chăm chỉ để sớm cho tôi một chỗ dựa vững chắc ở thành phố này.  

 

Tôi thương anh vất vả quá, thường khuyên anh đừng vội, vì đối với người trẻ hiện nay, việc tự lập ở một thành phố lớn không hề dễ dàng.  

 

Dù sao thì, hoàn cảnh gia đình Trần Kỳ cũng bình thường, không thể giúp đỡ được anh nhiều.  

 

Có lẽ do lòng tự trọng của đàn ông, mỗi lần tôi khuyên anh từ từ tiến lên, anh đều không vui, hỏi tôi có phải cảm thấy anh không đủ khả năng không.  

 

Lâu dần, tôi đành để mặc anh.  

 

Ngoài điểm đó, giữa chúng tôi chẳng có mâu thuẫn gì nhiều.  

 

Tuy nhiên, do làm trong ngành xây dựng, Trần Kỳ thường phải xã giao. Những chuyện trên bàn rượu tôi không rõ lắm, chỉ có thể dựa vào niềm tin trong tình yêu để sống với anh.  

 

May mắn là anh chưa từng làm điều gì quá đáng, luôn khiến tôi an tâm.  

 

Nhưng từ hôm nay, lòng tin đó dường như khó có thể duy trì nữa.  

 

Xe đột ngột thắng gấp, người tôi chúi về phía trước, Trần Kỳ cau mày đạp phanh, có vẻ đã va chạm nhẹ với xe khác.  

 

"Em ngồi trong xe đi, anh xuống xem sao."  

 

Anh ta đóng cửa xe mạnh, đứng trước đầu xe và nói chuyện với chủ xe đối diện, tự nhiên lấy ra một điếu thuốc đưa cho đối phương.  

 

Trần Kỳ không hút thuốc, nhưng vì tính chất công việc nên anh ta luôn mang theo bên mình.  

 

Hai người nói chuyện khá lâu, cuối cùng cảnh sát giao thông đến yêu cầu họ trao đổi thông tin liên lạc. Trần Kỳ gõ vào cửa kính xe: "Vi Vi, điện thoại anh hết pin rồi, em đưa WeChat của em cho họ kết bạn đi."  

 

Tôi đưa điện thoại cho anh ta, chiếc điện thoại của Trần Kỳ nằm im lìm bên cạnh tôi với màn hình đen ngòm.  

 

Sau khi giải quyết xong mọi việc, rõ ràng Trần Kỳ không còn tâm trạng nữa, anh ta có vẻ bực bội.  

 

"Toàn những chuyện vớ vẩn."  

 

Vớ vẩn...  

 

Có lẽ trong lòng anh ta cũng hiểu rằng thứ khó giải quyết không phải là vụ va chạm nhỏ này.  

 

Mà là thỏi son này.  

 

2  

 

Mấy ngày sau, Trần Kỳ bận rộn với công trình ở tỉnh khác.  

 

Chúng tôi ngầm hiểu với nhau rằng không ai nhắc đến chuyện thỏi son nữa.  

Loading...