DỪNG LẠI ĐÚNG LÚC - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-09-12 18:23:27
Lượt xem: 4,042
Ngày ông rời bỏ mẹ tôi, bên ngoài trời rất lạnh.
Dù tôi có ôm ông khóc, gọi ông là bố.
Ông cũng không quay đầu lại.
Ở miền Nam, khi tuyết tan, mặt đất đầy bùn lầy bẩn thỉu.
Những vũng nước bẩn làm ướt chiếc áo khoác hồng mà ông đã mua cho tôi, những vết bẩn lem đầy phần váy xinh đẹp.
Tôi chỉ có thể ngồi trên mặt đất, nhìn người được gọi là "bố" lên chiếc xe hơi đắt tiền, dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Kể từ đó, tôi không bao giờ mặc lại chiếc áo khoác đó nữa.
Tiểu Vũ từng nói rằng, những người được yêu thương như tôi không thể hiểu tại sao cô ấy lại cứ đắm chìm trong tình yêu như vậy.
Thực ra, hôm đó cô ấy đã sai.
Mẹ tôi một tay dần vá từng mảnh ký ức tuổi thơ không trọn vẹn của tôi, chính tình yêu thương của bà đã chống đỡ bầu trời của tôi.
Chính bà đã dạy tôi rằng, hãy cho phép mọi thứ xảy ra.
Một bài toán đã chắc chắn vô nghiệm, dù có kiểm tra lại bao nhiêu lần cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Dừng lại đúng lúc là bài học đầu tiên của cuộc đời tôi mà mẹ đã dạy.
Bà đã nuôi dạy tôi rất tốt, để tôi trở thành một đứa trẻ mà Tiểu Vũ gọi là được yêu thương.
Nhưng chính vì hiểu rõ, nên tôi mới trưởng thành.
Không ai sinh ra đã biết cách đối mặt lý trí với tất cả mọi bất ngờ.
Bao nhiêu năm rồi, tôi thậm chí còn không biết người đó đã đi đâu.
Và cũng chẳng bao giờ chủ động liên lạc.
"Trần Kỳ, đường tắt có thể giúp anh đi nhanh, nhưng không đảm bảo anh đi vững. Đã chọn con đường này, mọi hậu quả anh nên tự mình chịu trách nhiệm."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Tôi không biết anh tìm hiểu từ đâu, nhưng giữa tôi và ông ấy chẳng có liên quan gì, và tôi càng không thể giúp anh."
"Nếu ngay từ đầu, em nói với anh ông ấy là bố em..." Trần Kỳ ngước mắt lên nhìn tôi.
Ánh mắt anh ta đầy vẻ không cam lòng, hối hận, và một chút mơ hồ.
Có lẽ anh ta cũng đang tự hỏi, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Nhưng làm gì có nếu như.
Vốn dĩ khả năng của Trần Kỳ chỉ có thể dẫn dắt thành công một dự án, nhưng bây giờ chưa đầy nửa năm, anh ta đã gánh trên vai năm dự án.
Khi người ta trở nên ngạo mạn, những gì họ làm sẽ đầy lỗ hổng.
Tôi đâu cần trả thù anh ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-lai-dung-luc/chuong-8.html.]
Ngày hôm đó, khi tôi rời đi, anh ta vẫn ngồi đó, thất thần.
Người từng đầy hoài bão, hăng hái, cuối cùng cũng cúi đầu chịu thua.
9
Khi làm việc quá tập trung, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều cuộc gọi.
Phải lâu lắm tôi mới nhìn thấy có một số lạ đã gọi nhiều lần.
Thông thường, tôi sẽ không bắt máy khi có số lạ.
Nhưng người này gọi dai dẳng, có lẽ thực sự có việc quan trọng.
Tôi gọi lại, chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.
Đợi một lúc lâu nhưng bên kia vẫn không lên tiếng.
“Nếu không nói gì, tôi cúp máy đây.” Có lẽ là gọi nhầm.
“Đợi đã, Trần Kỳ có phải là bạn trai cô không?” Một giọng nam trung niên trầm thấp vang lên.
Tôi nhíu mày, giọng nói này rất lạ.
Nhưng tôi biết người đó là ai.
Giữa chúng tôi không phải là khoảng cách tín hiệu yếu, mà là hơn hai mươi năm dài đằng đẵng của cuộc đời.
Dù đã từng thân thiết, nhưng giờ chúng tôi chẳng khác nào người lạ.
Vì vậy, tôi nhẹ nhàng đáp lại: “Ông gọi nhầm rồi.”
Bên kia không cố chấp, nhanh chóng cúp máy.
Tôi không quan tâm liệu anh ta có đang giúp Trần Kỳ hay liệu Trần Kỳ có dùng danh nghĩa của tôi để nhờ vả ông ta.
Cuối cùng, cả hai người đó đều chẳng liên quan gì đến tôi.
Sau đó, tôi kể lại chuyện này với mẹ. Trong điện thoại, tiếng máy đánh mạt chược ồn ào vang lên.
“Chín bánh! Mẹ sắp ù lớn rồi, con gái à, con nói gì cơ?”
Mẹ tôi vui vẻ la to, các cô bác bên cạnh cười vì mẹ không giữ được bình tĩnh, đã sớm đoán ra là mẹ đang có bài to.
Tôi cũng cười, bảo mẹ thắng lớn thì mời tôi uống ly trà sữa đầu tiên của mùa đông.
Mẹ tôi nói "được" liên tiếp, rồi vội vàng cúp máy.
Tôi vừa buồn cười vừa bất lực, tâm trạng liền trở nên tốt hơn.
Không lâu sau, mẹ tôi thực sự gửi cho tôi một phong bao lì xì, kèm theo biểu tượng cảm xúc "mèo xoa đầu."
Mẹ tôi rất thích theo kịp xu hướng, học được không ít biểu tượng cảm xúc từ tôi.
Nhưng nếu lần này mẹ gửi cho tôi một biểu tượng "tâm tĩnh như nước" thì có lẽ hợp lý hơn.