ĐỪNG LÀM MỘT BÔNG HỒNG KHÔ HÉO - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:46:51
Lượt xem: 2,198
Về phần tôi...
Chu Dịch tưởng rằng tôi không muốn gặp anh ta, lại sợ anh ta báo cho tôi nhưng tôi không đi nên không để bất cứ ai không báo cho mình.
Vào giây phút cuối cùng, lương tâm phát huy đến cực hạn.
Về sau mẹ anh ta đến gặp tôi, nói với tôi rằng: “Mỗi ngày A Dịch đều đến con đường đối diện trường mẫu giáo để nhìn cô và Hoạ Hoạ, lúc không thể đi được nữa, lại nhờ ba nó đẩy xe lăn đi…”
Tôi biết.
Tôi phát hiện ra điều đó ngay từ ngày đầu tiên anh ta xuất hiện đối diện trường mẫu giáo.
Tôi thường lái xe đến cổng trường mẫu giáo, đón Hoạ Hoạ rồi đi thẳng.
Khoảng thời gian sau đó, tôi đậu xe ở bãi đậu xe ở góc phố và đi dạo cùng Hoạ Hoạ một lúc.
Hoạ Hoạ còn hỏi tôi: “Mẹ ơi, chúng ta làm thế này để tập thể dục phải không?”
Tôi không cho con bé biết, đây là vì để ba con bé ngắm nhìn con bé thêm vài lần.
Dù làm chồng hay làm ba, Chu Dịch đều không có tư cách.
Nhưng anh ta sắp chết, tôi có thể cho phép anh ta nhìn Hoạ Hoạ thêm vài lần nữa với điều kiện tiên quyết là không làm phiền tôi và Hoạ Hoạ.
Càng nhìn càng không nỡ rời xa.
Có lẽ lúc đó anh ta đã hiểu tại sao việc anh ta giấu Hoạ Hoạ đi đã khiến tôi đổ bệnh mấy ngày liền.
Đáng tiếc, hiểu ra quá muộn màng.
Trước khi mẹ anh ta đi, bà ta hỏi tôi có còn hận Chu Dịch không.
“Để tiết kiệm thêm tiền cho Hoạ Hoạ, nó đã từ bỏ việc điều trị từ sớm. Những ngày sau đó phải dùng thuốc giảm đau để vượt qua, đều đã làm ba mẹ, hẳn cô hiểu rõ, chúng ta tận mắt chứng kiến nó nhận đủ mọi hành hạ, từng bước đi đến cái chết, trong lòng có bao nhiêu đau khổ…”
Tôi hiểu, nhưng nó không quan trọng.
Nếu tôi là con gái họ, liệu họ có đau lòng khi tôi bị Chu Dịch bắt nạt như vậy không?
Tôi không còn liên lạc thường xuyên với ba mẹ mình nữa, càng không cần phải giữ liên lạc.
“Nếu các người muốn thăm Hoạ Hoạ, tôi sẽ không ngăn cản.”
Đây là sự nhân từ sau cùng của tôi.
Phần kết (2)
Năm thứ hai sau khi Chu Dịch qua đời, tôi nhận được một món quà và một lá thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-lam-mot-bong-hong-kho-heo/chuong-11.html.]
Món quà là chiếc nhẫn cưới tôi để lại.
Nội dung bức thư cũng rất đơn giản…
"Thiên Tinh, xin lỗi vì lại làm phiền em.
Nhưng đây là lần cuối cùng.
Ban đầu anh muốn gửi quà cho em và Hoạ Hoạ hàng năm, nhưng anh cảm thấy điều đó không công bằng với em và Hoạ Hoạ.
Những người như anh không nên tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống của em sau khi chết.
Từ giờ trở đi, vào ngày sinh nhật của Hoạ Hoạ và các ngày lễ khác, em thay mặt anh tặng quà cho con bé nhé.
Chúc hai người bình an và vui vẻ."
Trước chữ chúc này có mấy điểm đặt bút.
Khi Chu Dịch viết bức thư này, hẳn còn rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng cuối cùng anh ta lại không viết ra.
Có lẽ anh ta không muốn tôi và Hoạ Hoạ quên anh ta.
Nhưng thật không may, ký ức của tôi về anh ta đã bắt đầu mờ nhạt.
Hoạ Hoạ thỉnh thoảng cũng nhớ đến anh ta, nhưng vì đã xa cách hai năm, nên nỗi nhớ không mấy mãnh liệt.
Trải qua cuộc tranh giành quyền nuôi con, Hoạ Hoạ cũng biết tôi và Chu Dịch đã bất hòa từ lâu.
Con bé yêu tôi, bởi thế sẽ vô thức tránh xa những người đã làm tổn thương tôi.
Tôi dành thời gian đến nghĩa trang và đặt chiếc nhẫn Chu Dịch gửi cho tôi trước bia mộ của anh ta.
Trong bức ảnh đen trắng, anh ta cười vô cùng rạng rỡ, giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Chàng thiếu niên hăng hái, trong mắt tràn ngập ánh sáng.
Đó là dáng vẻ mà tôi từng yêu.
Cũng chỉ là đã từng.
Tôi cúi người đặt một bông hồng đang nở rộ xuống và nói lời tạm biệt với anh ta: "Tạm biệt Chu Dịch."
Yêu và hận, đều dừng ở đây.
HẾT.