Đứng núi này trông núi nọ - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-06-10 10:52:02
Lượt xem: 1,575
4
Khi tôi đến nơi làm việc, người bạn thân nhất của tôi là Đan Đan đã gửi cho tôi một tin nhắn hẹn gặp vào buổi tối, cô ấy nói rằng có một việc quan trọng.
Tôi đã bồn chồn cả ngày, với linh cảm rằng đó có lẽ không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Sau khi trò chuyện vài câu chuyện phiếm, Đan Đan hạ giọng: "Cậu có biết Lục Tri An mỗi ngày đều ăn riêng với một thực tập sinh trong nhà ăn của công ty không?"
Thấy tôi không trả lời, cô ấy nói thêm: "Ăn sáng đó!"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"Có phải là ma đâu mà hẹn hò ăn sáng, đúng là thần kinh? Sáng sớm không lo ngủ, còn nhắn tin qua qua lại lại, hẹn hẹn hò hò, đúng là rảnh thật đấy!”
Thấy tôi không nói gì, Đan Đan huơ huơ tay trước mặt tôi: “Này, cậu ng-ốc à?”
Tôi đang nghĩ: À, thì ra họ đã ăn sáng với nhau.
Trong lúc nhất thời, tôi có cảm giác tảng đá treo lơ lửng trên đầu mình cuối cùng cũng rơi xuống: “ầm” một tiếng, nó bị đập vào hố sâu không đáy.
Thời gian qua, nếu tôi nói tôi không để ý miệng anh ta luôn nhắc đi nhắc lại Hứa Lâm thì là tôi nói dối, dù sao thì tôi vẫn yêu anh ta mà.
Nhưng tôi có lòng tự trọng của mình, nếu anh ta không nói gì thì tôi cũng ngậm miệng không hỏi.
Bây giờ mọi thứ đã rõ tôi không thể nhìn thấy, Lục Tri An đã sống một cuộc sống thú vị.
Đan Đan khuyên tôi nên gửi một thứ gì đó đến công ty.
"Gửi một thứ gì đó tới tuyên bố chủ quyền. Con gái mới lớn, có chút sùng bái đàn anh cũng là bình thường, có thể không phải thật sự muốn cướp đoạt người của cậu."
"Hãy tuyên bố chủ quyền của cậu trước. Nếu cô ta có sĩ diện, cô ta sẽ dạt ra. Còn nếu cô ta vô liêm sỉ, mình sẽ mắng cô ta thay cậu."
Tôi lắc đầu, ngay từ đầu tôi đã chọn trụ lại Bắc Kinh, không phải để hôm nay đến cửa cảnh báo ai đó tránh xa bạn trai của mình.
Nếu tôi làm vậy như vậy, tôi sẽ trở thành kiểu phụ nữ bị cư dân mạng chế giễu: Yêu cầu người khác tránh xa bạn trai của mình, nhưng bạn trai của tôi lại trông giống như một kappa.
***(Kappa (河童 Hà Đồng), là một loài thủy quái trong truyền thuyết của người Nhật. Kappa là âm đọc tỉnh lược của Kawa wappa, cũng bắt nguồn từ chữ Kawa warawa, ...)***
Nghĩ đến hình ảnh kappa, tôi cười gượng gạo.
Đan Đan lắc cánh tay của tôi: "Này, vui lên, cố lên, để Lục Tri An cưới cậu càng sớm càng tốt. Hai người đã cùng nhau đi qua tám năm, còn kéo dài bao lâu nữa?"
“Hả?” Tôi bị cô ấy làm lóa mắt.
Cưới vội cưới vàng vì tình nghi bạn trai ngoại tình? Tôi đ-iên hay Đan Đan đ-iên?
"Đừng nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt đó. Cậu có nghĩ rằng tìm một người đàn ông có trình độ học vấn, tiền lương và ngoại hình như Lục Tri An là dễ dàng không? Mình có thể nói với cậu từ kinh nghiệm cá nhân rằng: Rất khó! Khi người đàn ông như anh ta bị bắt mất, sẽ không dễ tìm được người như vậy đâu."
Thấy tôi muốn phản bác, Đan Đan xua tay ngăn tôi lại: "Mình biết cậu muốn nói gì, cậu muốn một tình yêu trong sáng, một tình yêu chân chính. Nhưng cái gọi là tình yêu, cái gọi là hôn nhân, đôi khi chỉ là một trò chơi. Có rất nhiều cặp đôi yêu nhau, nhưng không phải tất cả họ đều tự nhận thức được những gì sẽ xảy ra sau lưng mình."
Trong giọng nói của Đan Đan có một chút thương hại: "Thu Thu, Lục Tri An vẫn còn tình cảm với cậu, chuyện kia chỉ là sự phân tâm nhất thời. Ở tuổi này nếu cậu quen một người đàn ông khác, ngoại trừ trong thế giới trong tiểu thuyết của Mary Sue, chứ ngoài đời chỉ có những người ích kỷ hơn, m.á.u lạnh hơn, lông bông hơn thôi.”
Tôi im lặng, tôi biết cô ấy nói đúng. Đan Đan luôn thẳng thắn, cô ấy đã từng kể cho tôi nghe tất cả những điều cay đắng mà cô ấy gặp phải trong những cuộc hẹn hò mù quáng.
5
Tôi lặng lẽ về nhà.
Lục Tri An cũng chưa về nhà sau khi tăng ca nhưng anh ta đã đăng một tin nhắn lên khoảnh khắc mười phút trước. Trên bàn có bia và xiên que, anh ta viết: "Ăn miếng trả miếng, xắn tay áo lên bắt lỗi nào."
Ở góc ảnh là hoa hồng cắm trong bình, góc dưới bên phải lộ ra một chút móng tay, là móng tay mới sơn, màu hồng sáng lấp lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-nui-nay-trong-nui-no/phan-2.html.]
Âm thanh quen thuộc lại diễn ra.
Là hai vợ chồng nhà bên cãi nhau, kéo tôi từ trí tưởng tượng đẹp đẽ về thực tại.
Tôi nghe thấy tiếng đánh rơi vật gì đó, và những lời buộc tội ầm ĩ biến thành những tiếng khóc thút thít khe khẽ.
Tôi đã từng cho rằng chúng tôi rất khác với cặp vợ chồng bên cạnh.
Họ là những người lớn tuổi hơn, cũng Bắc tiến và trụ lại nơi này, những người ít thành công hơn thế hệ trẻ chúng tôi. Gần 40 tuổi rồi vẫn đi thuê nhà, thường xuyên cãi nhau, chửi nhau, cấu xé nhau, chả có tí lãng mạn nào.
Tôi đã từng tin rằng giữa tôi và Lục Tri An có tình yêu.
Đêm đã khuya, Lục Tri An vẫn chưa về, tin nhắn cũng không trả lời. Anh ta thường nghỉ làm sớm vào thứ Sáu và cùng tôi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Bây giờ đã mười hai giờ, đã kết thúc một ngày và tôi thậm chí còn chưa nhận được một lời chúc mừng sinh nhật nào từ anh ta.
Trong im lặng, tôi nghe thấy một giọng nói mơ hồ từ bên kia bức tường truyền đến, có lẽ cặp vợ chồng nọ đã hòa giải.
Tôi chợt nhớ mùa hè năm ngoái, họ đón hai bé gái sinh đôi từ quê lên, bốn người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, sáng sớm cuối tuần ra ngoài thăm thú Bắc Kinh.
Có lẽ họ thực sự có tình cảm, kết nối như dây leo.
Lục Tri An và tôi không cãi nhau, nhưng chúng tôi cũng không liên lạc. Tôi đi ngủ sớm dậy sớm, anh ta đi muộn về muộn, chúng tôi không đề cập đến hôn nhân, chúng tôi không nói về tương lai, chúng tôi chỉ tiết kiệm tiền theo thói quen và sống cuộc sống bình lặng mỗi ngày.
Bây giờ, anh ta dường như đã tìm thấy một tia sáng của cuộc đời mình.
6
Lúc gần mười hai giờ trưa ngày thứ Bảy, Lục Tri An hỏi tôi: “Em không làm bữa trưa sao?”
Tôi nói: “Hôm nay ra ngoài ăn đi”.
Khi đến nhà hàng, tôi gọi món với một cảm giác bực bội trong lòng. Dù sao anh ta cũng là người trả tiền, thương hại anh ta cũng chẳng để làm gì.
Lục Tri An do dự không nói gì.
Sau khi tôi chỉ món thứ năm cho người phục vụ, Lục Tri An liền vẫy tay chốt thực đơn.
“Gọi trước vậy thôi, ăn không đủ thì gọi tiếp, đừng lãng phí.”
Khi đồ ăn được dọn ra, có lẽ là do gọi nhiều quá nên lòng anh ta đau, Lục Tri An cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, nhướng mi bắt đầu ăn.
Tôi chỉ chọn những món mình thích ăn và đặt đũa xuống khi đã lửng bụng.
Nếu không hiểu đàn ông, có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau bữa tối, tôi đến cửa hàng trang sức, cửa hàng giày dép và túi xách trong trung tâm thương mại.
Lục Tri An trả tiền cho tôi hai lần, đến lần thứ ba, anh ta lùi lại một bước từ quầy tính tiền và cười nói: "Anh sẽ cho em cơ hội tự mình thanh toán."
Chúng tôi chắc phải trông kỳ lạ lắm trong mắt của nhân viên bán hàng vào lúc này.
Tôi cười thầm: “Quên đi.” Sau đó tôi quay người rời đi.
Khi tôi ra khỏi trung tâm thương mại, tình cờ, tôi thoáng thấy khuôn mặt của chính mình trên bức tường kính, rất u sầu. Tôi sẽ hạnh phúc nếu tôi trả thù theo cách này chứ?
Có phải cách trả thù tốt nhất là giở trò đê tiện, lấy tiền từ túi anh ta càng nhiều càng tốt mà không cần phải lạnh lùng, không cần phải tức giận, không cần phải đánh nhau?
Tôi hai mươi bảy tuổi, vẫn đang trong độ tuổi vàng son của đời người, chỉ muốn yêu một người.