Dùng “Trà Xanh” Trị Lại “Trà Xanh” - P2
Cập nhật lúc: 2024-11-01 22:25:01
Lượt xem: 1,366
3
Trong thế giới của người trưởng thành, tình cảm có lẽ chỉ chiếm 10%.
Của tôi còn ít hơn, chỉ có thể có 5%.
Tống Du có tệ đến đâu cũng không thể cản trở tôi làm việc.
Hơn nữa lần hợp tác này cực kỳ quan trọng, tối qua trợ lý đã lo lắng nói với tôi rằng đối tác là một người khó tính.
Nhưng tôi thật sự không ngờ trên bàn đàm phán còn có thể gặp lại người quen.
"Giang tiểu thư, thật trùng hợp."
Người đàn ông đối diện mặc áo khoác dáng dài màu sáng, khóe mắt khẽ cong lên: "Lần này có cơ hội nói cho cô biết tên của tôi rồi."
"Giản Mộ Phong."
Thế giới thật nhỏ bé.
Tình cờ gặp gỡ trong đêm tuyết, không ngờ còn có thể gặp lại.
Sau thoáng kinh ngạc, tôi liền nở nụ cười chuyên nghiệp, bảo trợ lý lấy tài liệu ra.
Suôn sẻ đến mức đáng sợ.
Như thể đã bật đèn xanh cho tôi suốt chặng đường.
Tôi nhớ hai người đến trước đều đàm phán thất bại.
Đây chính là người mà trong lời kể của trợ lý chỉ cần ba ngôn hai ngữ đã khiến đối phương tức giận đập bàn sao?
Thật khiến người ta suy nghĩ.
Mà những gì xảy ra tiếp theo lại càng khiến người ta suy nghĩ.
Chuyện xui xẻo luôn đến bất ngờ.
Khi cuộc đàm phán kết thúc, bầu trời đã nhuốm màu xám xịt của những đám mây đen.
Không khí lạnh lẽo.
Đầu gối lại âm ỉ đau.
Tôi âm thầm thở dài, đứng dậy.
Không ngờ lại đánh giá cao đôi chân của mình.
Chân tôi mềm nhũn, cơ thể mất thăng bằng.
Trước khi tầm nhìn đảo lộn, một bàn tay đã vững vàng đỡ lấy tôi.
Quả nhiên, là Giản Mộ Phong.
Tôi nhanh chóng đứng vững, nhưng cậu ấy không buông tay.
Hành động này thật sự rất ái muội.
"Rất lạnh phải không?"
Giọng nói rất nhẹ, nhưng như xua tan đi những đám mây đen đã tích tụ từ lâu trong đầu tôi.
Giản Mộ Phong cởi áo khoác của mình, khoác lên người tôi.
Khi cậu ấy đến gần, gương mặt nổi bật đáng lẽ phải xuất hiện trên màn hình lớn của trung tâm thương mại kia phóng đại trước mắt tôi.
Môi đỏ răng trắng, mái tóc đen lòa xòa che khuất đôi mắt dài hẹp.
Đẹp trai như một con cáo.
Hơi thở phả vào má tôi, kèm theo một câu:
"Chị gái..."
4
Tôi còn chưa kịp nói gì, cậu ấy đột nhiên quay mặt đi, tai ửng đỏ, hàng mi dài run rẩy hoảng hốt:
"Xin lỗi, em có thể gọi chị là chị gái được không?
"Nếu không được thì thôi vậy, bạn trai của chị mà giận thì không tốt."
Xì...
Một chút mùi trà quen thuộc.
Ồ, hóa ra là áo khoác cậu ấy khoác cho tôi đã được xịt nước hoa hương trà.
Là trà trắng mà tôi thích.
Hương thơm thanh nhã thoang thoảng vị ngọt.
Như một sự thăm dò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-tra-xanh-tri-lai-tra-xanh/p2.html.]
Đôi mắt long lanh ướt át khiến người ta không nỡ từ chối.
Đặc biệt là đôi mắt đẹp như đá hắc diệu thạch kia.
Tôi nhớ đến lời nói của Tống Du - [Thi Vũ, sao anh có thể từ chối An Ngôn được?]
Vì vậy, tôi gật đầu.
Lời cầu xin như vậy, sao tôi có thể từ chối được chứ?
Giản Mộ Phong khẽ mỉm cười, nốt ruồi nhỏ dưới mắt càng khiến đôi mắt cậu ấy thêm phần quyến rũ:
"Chị gái tốt như vậy, sao bạn trai của chị lại không quan tâm chị chút nào?
"Giống như lần trước."
Cậu ấy đang nói đến đêm tuyết hôm đó.
Tống Du vì An Ngôn mà bỏ rơi tôi, tôi chỉ đứng trong gió rét hai mươi phút rồi tự bắt xe về.
Bởi vì chân tôi đau nhức.
Bởi vì, không muốn đợi nữa.
Tôi giữ lại chút thể diện cuối cùng, lê bước vào tiệm thuốc mua thuốc mỡ.
Khi ngồi xổm xuống lấy thuốc suýt ngã, cũng là Giản Mộ Phong đỡ tôi.
Tôi dịu dàng cảm ơn, cậu ấy lại ôm bụng trái nhíu mày.
"Trời lạnh quá, em bị đau dạ dày, nhưng không biết tại sao nhân viên lại không có ở đây... Em không biết nên mua thuốc gì.
"Chị có thể giúp em không?"
Như thể không thể chống đỡ nổi cơ thể, cậu ấy loạng choạng vài bước, tôi theo bản năng đưa tay ra -
Vì vậy, một cơ thể mang theo hơi lạnh của tuyết va vào lòng tôi.
Bây giờ nghĩ lại, làm sao tiệm thuốc lại không có người trông coi chứ?
Hơn nữa, lẽ ra Baidu nên hữu ích hơn tôi chứ?
Nhiều câu hỏi hơn bị cắt ngang bởi một tiếng "chị gái" khác của Giản Mộ Phong:
"Chị gái, đầu gối chị còn đau không?"
Tôi mỉm cười: "Không còn đau lắm nữa."
Vì vậy, có lẽ chẳng bao lâu nữa Tống Du cũng không còn là bạn trai nữa.
5
Tôi về nhà trước khi trời mưa to.
Mở cửa thấy đèn sáng trưng, tôi hơi ngạc nhiên.
Tống Du đã về sớm vậy sao?
Tôi thay dép vào nhà, giây tiếp theo bước chân khựng lại.
Trên chiếc ghế sofa da thật mà tôi và Tống Du đã cẩn thận lựa chọn, có một chiếc áo khoác màu hồng.
"Chị Giang?"
Tôi quay đầu lại, An Ngôn đang đứng sau lưng tôi.
Cô ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp dưới gấu áo:
"Xin lỗi chị, vừa rồi trời mưa đường trơn, em bị ngã, nhà anh Tống lại gần đó, nên anh ấy đã đưa em về đây xử lý vết thương."
Tôi nhìn xuống.
Trên đôi chân trắng nõn của cô ta quả thực có một vết xước.
Khá nghiêm trọng.
Nếu xử lý muộn hơn một chút thì sẽ lành mất.
Tôi chân thành hỏi: "Vậy nên, tiện thể tắm rửa ở đây, thay quần áo của anh ấy, còn dùng đồ của tôi nữa à?"
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Trên tay cô ta đang cầm chiếc cốc sứ của tôi, chỉ người mù mới không nhận ra đó là cốc đôi.
Không thể nói là đau lòng hay tức giận bao nhiêu nữa.
Chỉ có thể nói là, thật kinh tởm.
Đã không còn là thăm dò nữa, mà là khiêu khích trắng trợn.
Đây là lần thứ ba, nếu tiếp tục nhịn nữa thì tôi sẽ thành kẻ ngốc.
Tôi không chút lưu tình nói: "Chiếc cốc trên tay cô, làm ơn vứt đi giùm.
"Tiện thể, vứt luôn cả cô ra ngoài."