Dùng “Trà Xanh” Trị Lại “Trà Xanh” - P7
Cập nhật lúc: 2024-11-01 22:27:07
Lượt xem: 1,466
17
Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ.
Thể lực của Giản Mộ Phong thật sự rất đáng sợ, tôi bị cậu ấy hành hạ không nhẹ.
Vừa tỉnh dậy, chỉ muốn người đàn ông đang bám lấy tôi như bạch tuộc kia rời đi.
Nhưng Giản Mộ Phong thật sự rất biết làm nũng.
Đôi mắt câu hồn lạc phách của cậu ấy nhìn xuống một cách vô tội: "Chị, chị sẽ không muốn nuốt lời chứ?"
Quá đẹp trai cũng là một loại vũ khí.
Kết hợp với câu nói đầy ấm ức đó, tôi không thể trách móc được gì, chỉ có thể xoa đầu cậu ấy.
Cậu ấy lại được nước lấn tới, nắm lấy tay tôi làm nũng:
"Chị, tối qua chị ngủ rồi, em đã nghe điện thoại của Tống Du thay chị. Ai ngờ anh ta lại nổi giận, còn hỏi em là cái gì mà dám động vào điện thoại của chị. Anh ta hung dữ quá, chị sẽ không trách em chứ?"
Tôi nhìn điện thoại, quả thật có mấy cuộc gọi nhỡ của Tống Du.
Tôi nghe thấy tiếng chuông, nhưng lúc đó thật sự không có tâm trạng để ý đến điện thoại.
"Anh ta giận thì kệ anh ta." Tôi bình tĩnh đáp, "Dù sao cũng không phải bạn trai của chị nữa."
Giản Mộ Phong nheo mắt, vẻ mặt đắc ý: "Vậy... là ai? Chị, em là người thứ ba sao?"
Cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lúc ghé sát lại, tôi nhìn rõ dấu vết ái muội dưới cổ áo cậu ấy.
Là do tôi cào.
"Em nói xem?" Tim đập loạn xạ, tôi cố gắng giữ vững biểu cảm.
Cậu ấy cười, lòng bàn tay ấm áp bao phủ lấy đầu gối tôi: "Vậy thì chân của chị sau này chỉ có thể để em xoa bóp thôi, đều tại tối qua em không nhịn được..."
Bây giờ cậu ấy ngoan ngoãn bao nhiêu, thì trên giường lại cuồng nhiệt bấy nhiêu.
Đầu gối tôi mềm nhũn, chân không còn sức lực, cố gắng vùng vẫy muốn rời đi.
Nhưng cậu ấy lại ôm eo tôi kéo trở lại.
Giản Mộ Phong lấy khăn nóng chườm lên chân tôi, động tác nhẹ nhàng xoa bóp cho tôi.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng vặn nắm cửa.
Là Tống Du.
Anh ta sa sầm mặt mày, đạp cửa xông vào.
18
Tôi không ngờ Tống Du lại bay về ngay trong đêm.
Sao vậy, bây giờ An Ngôn không còn quan trọng nữa sao?
Anh ta thậm chí còn không thèm cởi giày, sải bước đến trước mặt tôi: "Thi Vũ, chúng ta..."
Lời anh ta đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào cổ tôi với vẻ không thể tin được.
Có lẽ là dấu hôn đỏ chót trên cổ tôi đã chọc giận anh ta.
"Hình như em đã nói chia tay rồi."
Anh ta cuối cùng cũng hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Thi Vũ, anh đồng ý chưa?
"Anh chưa đồng ý, em dựa vào cái gì mà tùy tiện ở bên người khác?"
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Giản Mộ Phong chắn trước mặt tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-tra-xanh-tri-lai-tra-xanh/p7.html.]
"Anh Tống, sao anh biết là tùy tiện?"
Nụ cười của cậu ấy dành cho Tống Du đặc biệt mỉa mai.
Giây tiếp theo, Tống Du lao lên túm lấy cổ áo cậu ấy: "Đừng tưởng tôi không biết cậu đang có ý đồ gì!"
Giản Mộ Phong nắm ngược lại tay anh ta, vẻ mặt vô tội: "Tôi có thể có ý đồ gì chứ? Bạn gái anh, anh không dỗ dành, thì sẽ có rất nhiều người sẵn sàng dỗ dành đấy."
Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, kéo dài giọng, tủi thân nói: "Chị, em chỉ quan tâm chị thôi, sao anh ta lại nổi giận, em sợ quá..."
Tống Du hất tay cậu ấy ra: "Giả vờ cái gì!"
Giản Mộ Phong lùi lại một bước, trốn sau lưng tôi, yếu ớt nắm lấy vạt áo tôi.
Tôi mỉm cười, nhìn Tống Du: "Giả vờ cái gì, cậu ấy vốn dĩ đã như vậy rồi."
Tống Du hạ giọng, giọng điệu cảnh cáo đã tràn đầy: "Tôi nói lần cuối, cút ra ngoài!"
Anh ta chưa bao giờ tức giận như vậy.
Trong mối quan hệ của chúng tôi, người đỏ hoe mắt chất vấn luôn là tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn Tống Du, đột nhiên lên tiếng: "Tống Du, quen thuộc không?"
"Cái gì?"
Tôi nhếch mép: "An Ngôn chẳng phải cũng như vậy sao?"
Anh ta sững người, sau đó như hiểu ra điều gì:
"Lại là An Ngôn, vậy nên, em cố tình tìm người khác để chọc tức anh?"
Lại là?
Hóa ra anh ta vẫn không để tâm.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong lòng, ném ra đoạn video mà An Ngôn "vô tình" gửi đến.
Trên màn hình điện thoại, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn mặc một chiếc áo sơ mi cổ chữ V rộng thùng thình, chỉ cần cử động nhẹ là có thể lộ hàng.
Cô ta đứng cạnh người đàn ông, gần đến mức có thể nói là dính sát vào nhau.
Nhưng đối phương lại ngầm đồng ý.
Đột nhiên, cô ta nhón chân hôn lên mặt người đàn ông, trên mặt lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Tôi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó - là Tống Du.
Anh ta hơi ngạc nhiên, nhưng không né tránh.
Tống Du nuốt nước bọt, ánh mắt khóa chặt lấy tôi: "Anh có thể xin lỗi, có thể giải thích, anh không có tiếp tục xảy ra chuyện gì với cô ta. Nhưng Giang Thi Vũ, em đã vượt quá giới hạn rồi."
Thấy chưa, đàn ông luôn có cách đổ lỗi.
Tôi mỉm cười, cúi đầu chặn số liên lạc của Tống Du.
Tự tay kết thúc mối tình bảy năm với anh ta.
Tống Du nhìn thấy hành động của tôi, anh ta nắm chặt tay, nhưng không ngăn cản.
Sau khi lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội bình tĩnh lại, giọng anh ta mới từ từ vang lên: "Được... được… Giang Thi Vũ, em đừng hối hận là được."
Tôi đáp lại anh ta bằng một nụ cười nhẹ nhõm: "Sẽ không."
Có người nhẹ nhàng móc ngón tay tôi, cào cào vào lòng bàn tay tôi.
Tại sao tôi phải hối hận?
Người phản bội tình cảm trước mới là người phải hối hận.