Đứng vững trên chân mình - 🟢11 (END)
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:21:51
Lượt xem: 2,425
14
Hai năm trôi qua trong chớp mắt. Trong hai năm đó, chúng tôi không gặp lại người nhà họ Phó.
Cho đến hôm nay, khi bà cụ nhà họ Phó không còn nữa. Bà cụ đã chất chứa quá nhiều u uất trong lòng, bệnh tật kéo dài và qua đời. Tôi và Phó Nhược Minh trở về để chia buồn.
Phó Lăng Khôn cũng có mặt. Hắn trông tiều tụy hơn khi xưa rất nhiều, ánh mắt ảm đạm đang nhìn tôi một cách sâu lắng.
Tôi biết hắn đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Người con ngoài giá thú mà ông cụ nhà họ Phó nuôi dưỡng ở nước ngoài đã trưởng thành và trở về nước. Nghe nói, người này rất được ông cụ yêu quý.
Ông cụ nhà họ Phó vẫn còn ảnh hưởng lớn trong gia tộc và công ty, ông ta đã chia một phần tài sản của nhà họ Phó cho người con này.
Bà cụ đã đề phòng Phó Nhược Minh trong nhiều năm, ép mẹ hắn đến mức phát điên, nhưng lại không đề phòng được người con thứ tư từ nước ngoài trở về, khiến bà ấy tức giận đến nỗi mất đi.
Em gái ngoài giá thú của Phó Lăng Khôn nhìn thấy tấm gương trước mắt, cũng tìm đến báo chí để công khai thân thế, quyết tâm phân chia tài sản.
Phó Lăng Khôn đang chịu áp lực rất lớn. Có lẽ áp lực này đã truyền sang cho Thẩm Lạc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Lạc tiều tụy, không còn ngọt ngào nhảy nhót như trước. Cô ta tiến về phía tôi, nhìn chằm chằm vào tôi: “Chị đã cho Phó Lăng Khôn uống loại bùa mê thuốc lú gì vậy?”
Tôi ngơ ngác: “Cô điên rồi à?”
Cô ta nghiến răng, khó che giấu vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt: “Hai năm rồi, Phó Lăng Khôn luôn bắt tôi mặc váy đỏ, đi giày cao gót, uốn tóc lọn lớn, bắt tôi học theo mọi thứ của chị. Thậm chí ban đêm ngủ cùng tôi, anh ấy cũng gọi tên chị!”
Tôi chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng cách trang điểm, kiểu tóc và quần áo của Thẩm Lạc đều giống tôi, cứ như là sao chép vậy.
Tôi thấy chuyện này thật nực cười, nhưng lại không thể cười nổi. Thời thế đã thay đổi, bây giờ Thẩm Lạc lại trở thành kẻ thế thân của tôi. Lẽ ra tôi nên cảm thấy đắc ý, nhưng lại chỉ thấy mệt mỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn Phó Nhược Minh: “Đi thôi, em mệt rồi.”
Phó Nhược Minh nhìn lần cuối vào di ảnh của bà cụ nhà họ Phó, rồi nắm tay tôi: “Đi nào.”
Chúng tôi quay lưng rời đi.
Từ sau lưng, Thẩm Lạc cất giọng cao vút chửi rủa tôi.
Tôi dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu.
15
Sau tang lễ của bà cụ nhà họ Phó, sự hỗn loạn trong gia đình họ vẫn tiếp diễn. Nhưng rất nhanh chóng, họ không còn tâm trí để tiếp tục ồn ào nữa.
Một số lĩnh vực kinh doanh trụ cột của nhà họ Phó liên tục bị tấn công, khiến thị phần sụt giảm nghiêm trọng.
Ông cụ nhà họ Phó và con trai bị phanh phui hành vi kinh doanh phi pháp, trốn thuế, độc quyền cạnh tranh không lành mạnh. Lịch sử đen tối cảu họ lần lượt bị phơi bàybị điều tra. Cả gia đình nhà họ Phó chỉ còn mỗi Phó Lăng Khôn có thể thoát khỏi vụ việc này.
Thị trường chứng khoán hỗn loạn, các cổ đông ồ ạt bán tống bán tháo, ngân hàng thúc ép đòi nợ, chuỗi vốn của nhà họ Phó bị cắt đứt đột ngột. Chỉ trong một đêm, cả gia đình họ Phó sụp đổ, không còn gì để duy trì, sẽ không còn xuất hiện tiểu tam, tiểu tứ, con ngoài giá thú nữa.
Gia tộc quyền quý giàu sang ấy đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Phó Lăng Khôn mất hết mọi thứ trong chớp mắt, từ một người được bao quanh bởi sự ngưỡng mộ, hắn trở thành người mà ai cũng tránh xa.
Tôi nhờ người gửi cho hắn một chiếc thẻ, trả lại toàn bộ số tiền chia tay mà hắn từng đưa cho tôi.
Hắn đã khác xưa, tôi cũng không còn như trước. Bây giờ tôi không cần phải sống dựa vào số tiền chia tay của bất cứ ai nữa.
Phó Lăng Khôn gửi trả lại chiếc thẻ, nhờ người nhắn lời cảm ơn.
Tôi biết dù lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, cuộc sống của hắn cũng không đến nỗi tồi tệ. Tôi cũng biết hắn có khả năng, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục lại được, nên tôi nhận lại thẻ và không nhắc đến chuyện đó nữa. Ngược lại, Thẩm Lạc, người kiên định với tình yêu của Phó Lăng Khôn, lại ly hôn ngay sau khi nhà họ Phó sụp đổ.
Nhưng hành động nhanh chóng của cô ta cũng không cứu được nhà họ Thẩm.
Công ty của cha tôi, vốn dựa vào sự phát triển của nhà họ Phó mà tồn tại, niềm tự hào cả đời về sự chăm chỉ của cha tôi đã bị phát hiện nửa tháng sau khi nhà họ Phó sụp đổ, hoàng loạt hành vi sai trái trước đây cũng bị khui ra, không thể tiếp tục duy trì và tuyên bố phá sản.
Đêm công ty của bố tôi phá sản, trời thật đẹp.
Tôi và Phó Nhược Minh đứng trước cửa sổ, ngắm trăng và cùng nâng ly.
Anh đưa chỉ tay ra ngoài cửa sổ một cách khoa trương, ngón tay như muốn chỉ thẳng lên trời: “Trăng sáng thật.”
Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn trên tay anh lấp lánh ánh bạc.
Tôi thích thú học theo anh, giơ ngón tay áp út ra ngoài cửa sổ: “Đúng thế, ánh trăng chiếu lên chiếc nhẫn thật đẹp.”
Anh nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau, hai chiếc nhẫn cưới áp sát nhau. Cả hai chính tôi đều không ai nói gì nữa cả.
Một lúc sau, anh mỉm cười: “Bà Phó, cảm ơn em vì đã khiến anh không còn cảm thấy cô đơn.”
Tôi rúc vào n.g.ự.c anh, thì thầm đáp: “Em cũng cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã giúp em tìm kiếm sức mạnh của bản thân, để em không còn sợ bị bất cứ ai bỏ rơi mình nữa, kể cả là anh.
Ánh trăng thật đẹp, cái ôm của anh thật ấm, em cảm thấy rất thoải mái, như vậy là đủ.
(--END--)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-vung-tren-chan-minh/11-end.html.]
-------
CHĂM SÓC CÔ ẤY ĐI [FULL]
Tên truyện do editor đặt lại
Tác giả: 小仙女
Nguồn: zhihu
Đề cử: Hướng ngoại hay ngại
Raw: Quả Rùa Đu Đưa Truyện
-----
Vào ngày đính hôn của tiểu thanh mai, bạn trai tôi bị người ta trêu chọc.
"Trần Bắc, anh với Lâm Lạc cũng đã bên nhau ba năm rồi, hai người tính khi nào thì kết hôn đấy."
Bạn trai tôi uống một hơi cạn ly rượu trắng, nhưng lại không nói gì.
Đêm đó, hắn ngà ngà say, cầm lấy tay tôi.
"Nếu không phải cô ấy thì dù có kết hôn với ai, cũng đều không quan trọng nữa."
-----
CHĂM SÓC CÔ ẤY ĐI [Phần 1]
Tên truyện do editor đặt lại
Tác giả: 小仙女
Nguồn: zhihu
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Đề cử: Hướng ngoại hay ngại
Raw: Quả Rùa Đu Đưa Truyện
-----
1
Vu Đồng đã đính hôn, cô ta vô cùng xinh đẹp trong bộ váy đỏ. Còn bạn trai tôi thì lại tỏ ra ủ rũ và không nói năng gì.
"Trần Bắc, anh và Lâm Lạc đã bên nhau ba năm rồi, hai người tính khi nào thì kết hôn đấy?"
Một nhóm bạn đại học thân thiết với chúng tôi đang ngồi cùng một bàn, ai cũng uống hơi nhiều và bắt đầu náo nhiệt.
Trần Bắc cầm ly rượu trắng trước mặt nhấp một ngụm, khó chịu cau mày, im lặng. Tôi ngồi cạnh anh ta, giữa khung cảnh náo nhiệt nhưng trong lòng lại cảm thấy đặc biệt cô đơn.
May là tôi chưa bao giờ lên tiếng thúc giục kết hôn, mặc dù kết quả đúng như tôi dự đoán nhưng tôi vẫn thấy may mắn, mong đợi một người chưa từng hứa hẹn gì với mình là sẽ đeo nhẫn cho mình, trở thành người duy nhất trong mắt và trái tim anh ta thật sự khá mỉa mai.
Tôi đã mất ba năm để tìm mọi cách khiến tình yêu của mình lớn dần theo thời gian. Có lẽ tôi phải tự tha thứ cho kỹ năng kém cỏi của mình.
Nhóm bạn vẫn đang ồn ào, Trần Bắc càng uống say hơn. Bữa tiệc sắp tàn, tôi đỡ anh ta vội vàng chào tạm biệt mọi người.
Trần Bắc nằm ở ghế sau, tôi lái xe rất nhanh, chỉ muốn đưa anh ta về nhà càng sớm càng tốt, không có thời gian để suy nghĩ xem anh ta cảm thấy khó chịu hay muốn nôn. Dọc đường đi cũng không gặp đèn đỏ lần nào, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nhà anh ta, một khu dân cư cao cấp.
"Cô Lâm, cô đến rồi." Nhân viên bảo vệ tiến tới chào, nhận ra xe của tôi. Tôi đáp lại, nhấn ga và lái xe tới nhà Trần Bắc. Chiếc xe này là món quà sinh nhật của anh ta tặng tôi.
Ngày lấy xe anh ta không có ở đó, anh ta đến chăm sóc Vu Đồng, cô bạn thanh mai của anh ta. Tôi bày tỏ sự không hài lòng của mình. Nhưng anh ta lại nhìn tôi có vẻ trách móc.
Trần Bắc cho rằng tôi có thể làm được mọi việc, hiểu được đại cục, không keo kiệt, đây là những điều cơ bản nhất tôi nên có, nhưng đối với Vu Đồng thì khác, anh ta cho rằng Vu Đồng yếu đuối, không thể tự chăm sóc bản thân, khi gặp phải vấn đề, cô gái đáng thương này cần được giúp đỡ. Vì vậy tôi phải nhượng bộ Vu Đồng vô điều kiện.
Sau này tôi mới nhận ra mối tình đầu trong lòng anh ta luôn là Vu Đồng.
Tôi mở cửa và đỡ Trần Bắc vào. Lúc trước, anh ta nhập dấu vân tay của tôi vào ổ khóa số, tôi đã vui như mở hội được vài ngày. Tôi đến đây để mua nhu yếu phẩm thiết yếu, nấu ăn, dọn dẹp và có mặt đúng giờ bất kể lúc nào anh ta cần và đưa anh ta về sau những cuộc xã giao.
Nói một cách dễ nghe thì tôi là bạn gái của Trần Bắc, nói chính xác hơn thì tôi nên làm bảo mẫu, trợ lý riêng hoặc thư ký thì thích hợp hơn.
Trần Bắc uống hơi nhiều, chân cẳng không có lực, phải tốn rất nhiều công sức mới đưa được anh ta lên giường được.
Anh ta kéo cà vạt, cau mày một cách khó chịu. Tôi cúi xuống cởi cà vạt, áo khoác, sau đó là giày và tất của anh ta. Anh ta nắm lấy tay tôi và giữ chặt khiến tôi phát đau.
Chúng tôi đã ở bên nhau được ba năm, những nụ hôn anh ta trao cho tôi vô cùng ngắn ngủi, lớt phớt. Trong đầu tôi chợt lóe lên một uy nghĩ, tôi có thể ở yên trong tình trạng này, sau đó nếu có chuyện gì xảy ra, tôi có thể danh chính ngôn thuận để anh ta cưới tôi.
Trong ba năm, trong khi những người ngoài cuộc đã bắt đầu lo lắng cho tôi thì bản thân tôi lại không được thông minh, chưa học được những chiêu trò của bạch liên hoa ngay dù đã đọc và nhìn thấy chúng trong suốt ba năm. Những thủ đoạn như vậy tôi chắc chắn sẽ không sử dụng trong chuyện tình cảm của mình.
Tôi rút tay lại, lông mày của Trần Bắc càng nhíu chặt hơn, như bị dún lại. Tôi vô thức dùng tay xoa bóp vùng trán của anh ta. Có lẽ sự xoa bóp đó đã khiến anh ta cảm thấy nhẹ nhõm, lông mày cũng không còn nhíu chặt như trước. Anh ta thở dài một hơi, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Về kỹ thuật xoa bóp của mình, cũng là vì Trần Bắc thường bị đau đầu sau khi uống rượu, tôi đã nhờ người tìm một bác sĩ Trung y cổ nổi tiếng để học.
"Trần Bắc, anh cưới em được không?"
Tôi miễn cưỡng hỏi anh ta, vì tôi muốn có một kết quả, ít nhất là để cho mình một câu trả lời. Trần Bắc nghe được, anh ta nhắm mắt lại, xua tay ý bảo tôi đi, rồi trở mình.
“Nếu không phải cô ấy thì cưới ai cũng không quan trọng nữa.” Anh ta nói trong cơn say nhưng rất rõ ràng, từng chữ đều đánh vào trái tim tôi.
Đêm đó, tôi không biết mình về nhà bằng cách nào.
Ba năm yêu đương, mối tình tôi ôm chặt trong tay và bảo vệ, cuối cùng có đổi lấy lời nói của anh ta là cũng không quan trọng. Tôi quá đau đớn đến mức không thể nói chuyện với anh ta được nữa. Nếu đây là một trò đùa tự lừa dối bản thân thì nó đã đến lúc kết thúc.
----Đọc full tại Monkeyd