Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đương Gia Chủ Mẫu - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-06-14 18:30:25
Lượt xem: 158

"Hắn và nàng có quan hệ gì? Hắn đã làm gì? Hắn có gì tốt? Sao hắn lại khiến nàng, thê tử của người khác, suy nghĩ về hắn suốt ba năm trời?"

 

Hắn liên tiếp đặt câu hỏi, ta không thể trả lời bất cứ câu nào, chỉ có thể nhăn mày, giống như một con nhím dựng gai, giận dữ nhìn hắn.

 

Tiết Chiểu Chi cũng nhìn chằm chằm ta.

 

Sau một lúc căng thẳng.

 

Hắn bất ngờ buông lỏng tay, thở dài.

 

"Đừng nuốt nữa, nàng sẽ c.h.ế.t đấy. Đừng lo, ta sẽ không giành lấy nó nữa."

 

Hắn khom lưng, mệt mỏi ngồi xuống đầu giường.

 

Bên ngoài đêm đã muộn, tất cả các nha hoàn đều bị đuổi đi, trong phòng không có ánh sáng, tối tăm đến mức đáng sợ.

 

Ta lặng lẽ ngồi dậy, sờ tìm cây kéo ở cuối giường, cắt bỏ dải vải buộc quanh cổ tay mình.

 

Với lòng tự trọng của một quý tộc, Tiết Chiểu Chi quyết không chấp nhận việc thê tử mình dành tình cảm cho người khác.

 

Đối với hắn, là một nam nhân, dù bản thân có phong lưu bên ngoài ra sao cũng không bao giờ cho phép người bạn đời của mình bước ra bước nào.

 

Tiết Chiểu Chi đã biết tình cảm của ta và Lương Nam An, có lẽ hắn thậm chí đang nghĩ đến việc nhốt ta vào lồng heo hoặc bán ta đi.

 

Tiết Chiểu Chi cử động, ta siết chặt cây kéo.

 

Hắn nói.

 

"Lấy mồi lửa đến đây."

 

Tia lửa phản chiếu ánh sáng cam trên nửa mặt hắn, đôi mắt hắn trọn tròn dưới lớp mí mỏng, hắn nhìn vào mắt ta, sau đó hắn ném tất cả các mẫu thêu, khăn tay vào trong lửa.

 

"Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, phu nhân, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu."

 

Hắn nhìn tro tàn trong đống lửa, nhẹ nhàng nói.

 

Giọng nói ấy dường như có chút khiêm nhường, cầu xin.

 

Nhưng đó chắc chắn là ta hiểu lầm.

 

"Chúng ta chưa bao giờ có tình cảm, làm sao nói bắt đầu lại từ đầu. Ngài cứ việc mở lòng mà đưa cho ta bức hưu thư, sau đó chúng ta như người dưng, đó mới là bắt đầu lại từ đầu."

 

Ta nói.

 

Lưng Tiết Chiểu Chi càng cúi xuống, hắn cười buồn một lúc, sau đó dùng sức che mặt mình.

 

"Phu nhân, nếu sau khi chúng ta thành thân, ta không gặp Xuân Anh, liệu nàng có yêu ta không?"

 

Tiết Chiểu Chi thấp giọng nói.

 

Câu hỏi cực kỳ nực cười, tự biện bạch giữa sự đáng thương và buồn cười.

 

Ta thực sự không hiểu hắn đang làm gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-gia-chu-mau/chuong-17.html.]

 

Ta nói.

 

"Tất nhiên là không."

 

Ta nhìn thấu hắn.

 

"Tiết Chiểu Chi, ngài không biết cách yêu, ngài chỉ không cam lòng.”

 

“Ngài quá tự cao, cho rằng mọi người đều mê mẩn mình. Ngài không thể yêu ai, ngài chỉ không ngờ rằng ta sẽ chấp nhận bức hưu thư một cách dễ dàng như vậy.”

 

“Ngài không ngờ rằng ta không hề thích ngài, ngài không thể chấp nhận mình là ngoại lệ."

 

Tiết Chiểu Chi nghe xong, không còn nói gì nữa, chỉ nhìn những vật trong lò lửa cháy hết, sau đó hắn ta đi mất.

 

 

21

 

 

Đêm hôm đó, ta mơ thấy một giấc mơ.

 

Lương Nam An với vẻ mặt hiền lành cười nói.

 

"Bỏ qua đi, chỉ là những vật vô tri, đốt thì đốt đi, muội không sao là được."

 

Chàng ấy lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn, ra hiệu cho ta lấy nó lau nước mắt, nhưng lại tỏ ra kiềm chế và giữ lễ nghĩa lùi lại, giữ khoảng cách hai cánh tay với ta.

 

Ta sờ chiếc khăn tay của chàng, thì thầm nói.

 

"Ngọc bội huynh tặng ta vẫn giữ nó, không bị đốt cháy."

 

Trong thực tế, rõ ràng ta đã đặt ngọc bội vào trong lòng mình, nhưng trong giấc mơ này, ta lại nghiêm túc mở lòng mình, từ trong lồng n.g.ự.c lấy ra miếng ngọc bội, cẩn thận đưa cho Lương Nam An xem.

 

"Nhìn xem, nó vẫn ổn cả."

 

Nhưng khi ta ngẩng đầu lên, Lương Nam An đã không còn đâu nữa.

 

Ta hoảng sợ gọi.

 

"Lương Nam An! Lương Nam An! Huynh đang ở đâu?"

 

Cảnh tượng đổi thay.

 

Ta lại đứng trong một ngày của mình khi ta mười lăm tuổi.

 

Ta đi ra ngoài vào mùa đông, hoa mai nở rộ.

 

Nhưng ta không thích hoa mai, bởi vì ta không thích mùa đông, quá lạnh, tay ta luôn nứt nẻ, đau đớn dữ dội.

 

Đệ đệ ta mặc áo đông lót bông trắng, trong khi áo đông của ta lại lót toàn là hoa lau.

 

Khuôn mặt ta cứng đơ giống như củ khoai tây nhỏ đang hầm, run lên bần bật, nói chuyện cũng không mạch lạc.

 

Ta không thích mùa đông, càng không thích ra ngoài vào mùa đông.

Loading...