Đường Phỉ Phỉ - 2
Cập nhật lúc: 2024-08-16 21:35:57
Lượt xem: 1,229
À, không phải vì điều đó đâu, tôi gầy là do tôi kén ăn, bố tôi thật sự rất tốt với tôi. Khi tôi còn nhỏ, tôi đã vô tình làm vỡ một vài viên ngọc phỉ thúy lớn như đầu người, bố tôi cũng không đánh tôi. Chỉ có điều ông đã đưa tôi lên núi ngay trong đêm để trải nghiệm cuộc sống khó khan thôi.
Nhưng mẹ ruột của tôi dù có khóc thương cảm thế nào, cuối cùng vẫn muốn tôi không tiết lộ sự thật ra ngoài, Vân Diệu Diệu vẫn sẽ là tiểu thư danh giá và được yêu chiều nhất. Họ để tôi đứng thứ hai, yêu cầu tôi nhận Vân Diệu Diệu, người nhỏ hơn tôi vài ngày, làm chị. Cha ruột của tôi đã công bố với bên ngoài rằng tôi và Vân Diệu Diệu là chị em sinh đôi khác trứng, và tôi là “đứa em gái” năm đó bị mất tích.
Người đàn ông mặc vest nói rằng tôi là tiểu thư thực sự vì ông nghĩ rằng Vân Diệu Diệu là em gái. Tôi nghĩ điều này chẳng ai tin được, nghe đã thấy nhảm rồi. Cha ruột của tôi nói rằng dù sao gia đình cũng đã chuyển đến thành phố S, sẽ không ai truy cứu đâu. Nhà họ Vân có thêm một đứa con nữa cũng không phải không nuôi nổi.
Ông còn muốn tôi đổi tên, thành Vân Phỉ. Điều này tôi nhất quyết không đồng ý, tôi nói tôi không đổi, tôi cứ là Đường Phỉ Phỉ, tôi thích cái tên này. Tuy nhiên, họ cũng không ép buộc, chỉ nhắc nhở tôi không được bướng bỉnh, phải ngoan ngoãn, biết nghe lời.
“Nơi này không phải là ngôi làng nhỏ bé mà con từng sống trước kia, con phải nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở đây, học lễ nghi, đừng làm mất mặt gia đình. Sau vài ngày, cha sẽ tổ chức một bữa tiệc để công bố thân phận của con.”
Ông lấy ra một chiếc ví da, chọn lựa và rút ra một chiếc thẻ ngân hàng.
“Có gì thiếu hoặc muốn mua thì dùng cái này, coi như cha bù đắp cho con, nhưng cha chỉ yêu cầu con một điều.”
Cha ruột của tôi nhìn tôi từ trên cao: “Đừng học những thứ không đâu vào đâu, ghen tị hay oán hận chị gái của con, nghĩ đến việc đuổi con bé đi. Diệu Diệu là đứa con thành công nhất và xuất sắc nhất của nhà chúng ta.”
Rõ ràng Vân Diệu Diệu là con gái được họ coi như ngọc quý, đã dồn rất nhiều tâm huyết và công sức để nuôi dạy. Họ cần một đứa con gái xuất sắc để tạo dựng thể diện, chứ không phải là một cô gái quê mùa chỉ có quan hệ huyết thống. Tôi không hiểu nhưng cũng không từ chối, vì vậy tôi đồng ý, tôi nói được.
Nhưng khi cầm lấy tấm thẻ ngân hàng, tôi khẽ nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-phi-phi/2.html.]
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Cha ruột của tôi rất hài lòng với sự ngoan ngoãn đồng ý của tôi, vì vậy ông ấy kiên nhẫn thêm một chút: "Có phải con sống trong núi suốt, chưa từng thấy thẻ ngân hàng, nên không biết cách sử dụng? Không sao, ba sẽ để Tiểu Lý dạy con.…"
"Không phải." Tôi nheo mắt lại, thành thật trả lời: "Xin lỗi, con chưa từng thấy loại thẻ ngân hàng màu này."
Màu trắng, màu đen, màu vàng tôi đều thấy qua. Nhưng trong ví của tôi đa phần là thẻ màu đen, còn có thẻ phụ do ba tôi cấp cho tôi.
"Còn có thẻ ngân hàng màu này nữa sao? Nhưng con không cần dùng, bây giờ chẳng phải mọi người đều dùng WeChat để thanh toán sao, đây là mã nhận tiền của con, ba quét mã nhé."
3.
Họ nói rằng sẽ tổ chức một bữa tiệc để công bố thân phận của tôi, nhưng thực ra đó chỉ là một bữa tiệc gia đình nhỏ, chỉ mời vài người thân và bạn bè. Tuy nhiên, trong bữa tiệc đó, tôi đột nhiên hiểu ra lý do tại sao nhà họ Vân nhất quyết không đồng ý để tôi xếp hàng đầu tiên.
Đó là do con trai cả nhà họ Thẩm, Thẩm Văn Tuấn.
Nhà họ Thẩm là gia đình quyền thế, có mối quan hệ rất sâu rộng trong giới chính quyền thành phố. Nghe nói ông nội của nhà họ Thẩm và nhà họ Vân là chiến hữu, trước khi tôi ra đời, ông nội đã sắp xếp hôn nhân cho hai gia đình, có nghĩa là, cậu Thẩm này chính là vị hôn phu của tôi, à không, của Vân Diệu Diệu.