Đường Phỉ Phỉ - 6
Cập nhật lúc: 2024-08-16 21:38:30
Lượt xem: 1,004
Bố tôi giận đến mức mặt đỏ tía tai, tôi chẳng thèm để ý đến ông, hất tay ông ra rồi đi thẳng về phòng.
Trước khi cánh cửa phòng đóng lại, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng khách, bố tôi giận dữ chửi rủa, giọng nói như trà của Vân Diêu Diêu xen lẫn vào đó, làm tôi khó chịu vô cùng.
Tôi đóng mạnh cửa lại, để mặc họ phát điên bên ngoài.
6.
Trong đêm hội Trung thu, khi tôi kẻ lông mày, trang điểm và bước lên sân khấu với bộ y phục màu đỏ rực rỡ, phần độc diễn của tôi đã đẩy cả buổi tiệc lên đến cao trào — hoàn toàn đánh bại những kẻ từng chế giễu tôi.
Trên sân khấu, trong bộ trang phục đỏ rực, tôi như một mỹ nhân cổ điển, uyển chuyển không xương. Phần đầu màn diễn tựa như cá chép đỏ bơi dưới ánh trăng, thể hiện sự mềm mại và quyến rũ đến tột cùng.
Bỗng nhiên, nhịp điệu thay đổi, cô gái trong trang phục đỏ nhón mũi chân, xoay người, trong tay bất ngờ xuất hiện một thanh kiếm dài. Ngay lập tức, tôi bắt đầu một điệu múa kiếm, cả người trở nên mạnh mẽ, quyết liệt, không gì có thể ngăn cản!
"Dù môi trường lớn lên không tốt, nhưng gen và tài năng thật sự là di truyền."
"Tôi thấy cô ấy nhảy đẹp hơn Vân Diêu Diêu nhiều, điệu múa kiếm quá ấn tượng, vừa mạnh mẽ, vừa quyến rũ."
Tối hôm đó, tôi đã thu hút mọi ánh nhìn. Ở hậu trường, Vân Diêu Diêu nhìn màn trình diễn suốt cả buổi, với gương mặt như nuốt phải ruồi, nhìn thấy cô ta như vậy tôi cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Trên đường ra thay trang phục, đột nhiên một bóng người cao lớn chặn đường tôi.
Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Nhưng người phía sau vừa cao vừa chân dài, chạy nhanh hơn tôi. Chỉ vài bước, hắn đã bắt kịp, cánh tay dài vươn ra, quấn lấy eo tôi và kéo tôi lại.
Tôi ngã thẳng vào lòng hắn, hắn giữ chặt lấy tôi, cằm hắn tựa lên vai tôi, và tôi ngửi thấy mùi hương lạnh lùng mà suốt đời tôi không muốn ngửi thấy.
"Lâu rồi không gặp, Tiểu Phỉ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-phi-phi/6.html.]
Giọng nói trầm ấm, đầy từ tính của hắn khiến tai tôi tê dại.
Tôi như bị điện giật toàn thân, lập tức bật nhảy lên và tung một cú đá thẳng vào phía sau!
Hắn né được rất nhanh, tôi nhìn rõ khuôn mặt đó — quả nhiên là tên khốn Tống Thanh Án!!
"Tên họ Tống kia, đừng tưởng tôi sợ nhà anh mà không dám đánh anh! Có bị bắt về quỳ trước nhà thờ tổ tiên lần nữa cũng chẳng sao, anh thử chạm vào tôi lần nữa xem!"
Nói xong câu đó, tôi kéo váy và bỏ chạy.
7.
Mối ân oán giữa tôi và Tống Thanh Án đã xảy ra từ nhiều năm trước.
Năm đó, cha tôi đi xa, khi trở về mang theo một công tử vô cùng quý giá, nhìn còn đẹp đẽ mong manh hơn cả đồ sứ của ông Lý hàng xóm. Cha tôi căn dặn kỹ lưỡng, phải chăm sóc cẩn thận cho cậu thiếu gia họ Tống này, không được đánh đ.ấ.m như với bọn trẻ khác (vì nếu làm cậu ta bị thương, nhà chúng tôi sẽ không thể đền nổi).
Lúc ấy, cậu thiếu gia họ Tống còn nhỏ, vì tránh khỏi sự tranh giành quyền lực trong gia đình, nên đến trú ẩn tại ngọn núi của cha con tôi. Tống Thanh Án là con trai nhưng lại rất yếu đuối, không chịu nổi va chạm, cơ thể lại yếu ớt. Tôi thích những ai mạnh mẽ hơn tôi, nhưng vì cậu ta rất đẹp, nên tôi có cảm tình.
Những ngày đó, cậu ta thường giả vờ ho khan, tỏ ra yếu đuối, nói rằng mình ốm yếu, bệnh tật quấn thân, không biết lúc nào sẽ chết. Rồi lấy đó làm cớ để sai bảo tôi bưng trà rót nước, phục vụ cậu ta. Khi đó tôi còn ngốc nghếch, bị cậu ta lừa, cái gì cũng chiều theo ý cậu ta. Sau đó, không biết từ đâu cậu ta biết tôi thỉnh thoảng đi học múa, liền đòi xem tôi múa cho cậu ta. Tất nhiên, tôi chiều cậu ta.
Cho đến khi tôi tình cờ bắt gặp cậu ta, cùng đám trẻ trong làng leo cây bắt chim, xuống sông bắt cá mà không hề thở dốc hay đỏ mặt, tôi mới biết mình bị lừa. Sau đó nữa thì tôi kéo cậu ta, đi gặp một thầy thuốc Đông y để kiểm tra.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tống Thanh Án nào có bệnh tật gì đâu? Cậu ta khỏe mạnh lắm!