Dưỡng Thê
- Cập nhật
- 11 giờ trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Tác giả
- Đông Nguyêt
- Thể loại
- Tiểu ThuyếtNgôn TìnhTrọng SinhĐam MỹCổ ĐạiĐô ThịGia ĐấuKhông CPHệ ThốngKinh DịLinh DịNữ CườngVả MặtVô TriSEHEBEOEHiện ĐạiĐoản VănHành ĐộngHài HướcNgượcSủngCường Thủ Hào ĐoạtNgược Luyến Tàn TâmHào Môn Thế GiaNgược NữNgược NamHọc ĐườngHọc BáShowbizTrả ThùHuyền HuyễnMạt ThếHoán Đổi Thân XácThanh Xuân Vườn TrườngGia ĐìnhXuyên SáchCung ĐấuChữa LànhĐọc TâmXuyên KhôngTiên HiệpPhiêu LưuTổng TàiPhương TâyPhương ĐôngHư Cấu Kỳ ẢoCưới Trước Yêu SauĐiền VănNhân ThúDị NăngPhép ThuậtGả ThayNgọtQuy tắcTruy ThêDưỡng ThêGương Vỡ Lại LànhSảng Văn
- Team
- Thanh Yên?
- Lượt xem
- 6,521
- Yêu thích
- 14
- Lượt theo dõi
- 33
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Sáng sớm, Ôn Noãn bị đánh thức.
Với căn nhà không cách âm của thập niên bảy mươi mà nói, nhà sát bên có chút động tĩnh gì cũng nghe thấy được tất.
Huống chi giờ phút này người nọ còn cố ý nói lớn, rõ ràng muốn nói những lời này cho cô nghe mà…
“Ngày nào cũng chỉ biết ngủ, không chịu làm gì cả, cũng không biết dậy sớm nấu một bữa ăn sáng nữa, đúng là không biết xấu hổ mà!”
“Mẹ, mẹ nhỏ giọng chút đi, không phải chị dâu vừa sinh con xong sao?”
“Thôi đi, ai không biết còn tưởng nó khó sinh lắm ấy! Hơn nữa có người phụ nữ nào mà không sinh con đâu? Lúc đó ban ngày bọn mẹ phải làm ruộng, buổi tối thì sinh con ra. Còn nó thì ngày nào cũng chờ người khác chăm sóc cho, đúng là coi mình như quý bà mà! Thằng hai này, mẹ nói con nghe, con không thể cưới một người vợ hết ăn rồi nằm như anh cả của con được đâu nghe chưa, không thì cái mạng này của mẹ chắc tổn thọ mất mấy năm quá!”
“Mẹ cứ yên tâm đi, Mỹ Chi rất chăm chỉ hiền huệ.”
“Vậy thì con mau cưới về đi, để cho mẹ được hưởng phúc một chút!”
…
Đột nhiên bên kia không còn âm thanh gì nữa, không bao lâu sau, tiếng đóng mở cửa vang lên.
Người vừa nói chuyện chính là mẹ chồng Triệu Ngũ Châu cùng em chồng Cố Thanh Tùng, chỉ là bọn họ nói đúng cô rất lười, không muốn kiếm sống. Ôn Noãn đã quen rồi nên nội tâm cực kỳ bình tĩnh.
Dù gì có nói thì cô cũng không làm đâu!
Ôn Noãn giơ tay lên dụi mắt rồi nhẹ nhàng ngáp một cái.
Tiết trời tháng mười oi bức nóng nực, sau lưng cô nóng đến nỗi vả đầy mồ hôi.
Cô lau mồ hôi trên trán mình theo bản năng, mới lau hai cái thì cô cảm nhận được có ai đó kéo kéo người mình, rồi ngay sau đó phát ra hai tiếng bi bô.
Rất nhanh, đứa nhỏ mặt mềm da mỏng kia lại ngủ say tiếp.
Ôn Noãn mượn ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, cô nhìn đứa bé đang giơ cao nắm tay của mình, khổ não than thở một tiếng.
Một tháng trôi qua, Ôn Noãn đã nhận rõ sự thật…
Cô chuyển kiếp rồi.
Hơn nữa cô còn xuyên vào cuốn niên đại văn, nhưng cô không phải nữ chính mà là nữ phụ ác độc trong truyện.
Hết lần này đến lần khác, nữ chính và nguyên chủ sẽ sống dưới một mái nhà, trốn cũng không trốn được.
Nữ chính chịu khổ cực, còn cô thì hết ăn lại nằm.
Nữ chính bảo vệ nam chủ không rời một bước, giúp chồng dạy con, còn cô thì đứng núi này trông núi nọ.
Trong truyện thì nữ chính với nguyên chủ chia ra gả cho hai anh em nhà họ Cố.
Nguyên chủ gả cho anh cả nhà họ Cố, tên là Cố Thanh Hàn, là một quân nhân. Vốn dĩ việc gả cho quân nhân là vinh quang, nhưng ban đầu nguyên chủ vì không muốn xuống nông thôn làm thanh niên tri thức nên mới tính toán dựa dẫm vào Cố Thanh Hàn. Lúc bấy giờ có không ít người dị nghị, ngay cả mẹ chồng cũng cật lực phản đối mối hôn sự này. Nhưng Cố Thanh Hàn là một người có tình nghĩa, anh ra sức dẹp mọi lời bàn tán của mọi người rồi kết hôn với nguyên chủ. Chẳng qua sau khi cưới hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.