Duyên đến Chiêu Chiêu - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-06-02 22:36:14
Lượt xem: 1,971
Chương 8: Lần gặp lại
Kẻ nói dối kia vừa rời đi, kẻ sau đã tìm đến cửa.
Lúc ấy ta đã trở về công chúa phủ dưỡng thương.
Lúc Hạ Tử Tiêu đến công chúa phủ, vết hồng ẩn trên người ta do vui vẻ với Tạ Đình Vân vẫn chưa tan.
Môi cũng bị rách một miếng da.
Cộng với vết thương trên lưng, trông thật thảm hại.
Cho dù là Hạ tướng quân không mấy hứng thú với nữ nhân, cũng có thể nhìn ra trên người ta đã xảy ra chuyện gì.
Đồng tử hắn co rút lại, lời vốn muốn nói cũng ngừng lại ở cổ họng.
Chỉ còn ánh mắt, chăm chú nhìn vào bụng bằng phẳng của ta.
Ta thờ ơ nằm đó, đôi chân trần trắng nõn vắt chéo lên nhau không chút kiêng dè, lười nhác nói: "Nhìn đủ chưa?"
Hạ Tử Tiêu mím chặt môi một lúc, hỏi: "Thủ đoạn của Công chúa vẫn chưa đủ sao?"
Ta nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn thẳng vào hắn.
Ta bỗng nhớ lại, lần đầu tiên ta gặp Hạ Tử Tiêu cũng là như vậy.
Lúc đó ta thảm hại bất kham, dùng mọi cách trốn sau lưng hắn, nói dối liên miên, chỉ để tìm kiếm sự che chở nhất thời.
Từ đó về sau, hình như Hạ Tử Tiêu đã khẳng định, trong miệng ta không có một câu nào là thật.
Lần đầu tiên gặp mặt thì xảy ra chuyện gì, quả nhiên đã định sẵn ấn tượng sau này.
Ta rất cảm khái.
Ta thầm nghĩ, quả nhiên khác với Tạ Đình Vân.
Lần đầu tiên ta và hắn gặp mặt đã như lửa cháy dầu, làm gì còn chút lý trí nào?
Nhìn bộ dạng luôn cao cao tại thượng của Hạ Tử Tiêu, ta lại nhớ đến chén thuốc độc hắn trao cho ta ở kiếp trước.
Vì vậy, ta chớp mắt, giọt nước mắt to như hạt đậu liền lăn xuống: "Thủ đoạn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duyen-den-chieu-chieu/chuong-8.html.]
Ta nói với vẻ mặt đáng thương: "Ta nào có nhiều thủ đoạn như vậy? Nếu có, cũng không bằng con gái Lâm Thượng thư. Năm xưa Tử Tiêu nói với Lâm Thanh Mỵ rằng không có ý với nàng ta, nửa năm thời gian, chẳng lẽ không đủ để thay đổi nhiều thứ sao?"
Ta nói mỗi câu mỗi chữ đều đẫm nước mắt: "Ta chờ ngươi nửa năm, bây giờ lại trở thành trò cười! Mẫu phi chính là biết ta vô dụng như vậy, muốn đánh chế.t ta! Tử Tiêu và nàng ta ở biên cương sống thoải mái, có từng nghĩ đến cái chế.t của ta? Ngươi biết rõ mẫu phi đối xử với ta như thế nào!"
Hình như bị nước mắt của ta làm cho bỏng, Hạ Tử Tiêu lúng túng quay đầu đi.
"Dù sao lúc đó nàng ta cũng theo ta ra trận, ta cũng không thể bỏ mặc nàng ta. Ca ca nàng ta vì cứu ta mà chế.t trên chiến trường, bản thân nàng ta lại vì theo quân hành y mà mệt mỏi, bị bệnh ngã quỵ..."
Những điều này ta đều đã biết từ kiếp trước.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, che giấu vẻ khinh thường sâu thẳm trong mắt ta.
Ta ác ý nghĩ, nam nhân, không phải đều là thứ này sao?
Không chịu nổi nước mắt của nữ nhân.
Vì sở thích nhất thời của bản thân, có thể bất chấp tất cả.
Nào hay, ta là người giỏi lừa người nhất.
Vì vậy, ta không nói.
Kỳ thực kể cả là Lâm Thanh Mỵ, Vương Thanh Mỵ, Lý Thanh Mỵ hay ai đi chăng nữa.
Ta chưa bao giờ để ý.
Ta lau nước mắt, nức nở nói: "Không, Tướng quân, ngươi không hiểu, ta không muốn nghe những điều này."
Hạ Tử Tiêu nghi ngờ nhìn ta, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt d.a.o động như vậy.
Ta nở một nụ cười quyến rũ, vết rách trên môi chảy ra m.á.u tươi.
Anan
Ta gằn từng chữ, nói mà vết thương trên lưng đau nhói:
"Bản cung muốn nói là, ngươi phải cưới Bản cung."
Sáu năm trước, ta cũng bị đánh đòn, tình cờ gặp Hạ Tử Tiêu.
Vì ta giả vờ đáng thương, vừa dỗ vừa lừa, muốn hắn bảo vệ ta.
Ánh mắt ta lóe lên, che giấu tất cả sự tính toán: "Ngươi đã hứa với Bản cung rồi, chẳng lẽ không nhớ?"