Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ẾCH ĐÁY GIẾNG, TRĂNG TRÊN TRỜI - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2024-11-06 20:19:48
Lượt xem: 576

Hôm đó mưa như trút nước, ả ta đạp mặt ta vào bát cơm chó.

"Tỷ tỷ, sao tỷ sống không có chút tôn nghiêm nào vậy?"

Giày thêu giẫm xuống, từng chút một chà đạp lên xương sống của ta.

Ta hận đến mức không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn bị ả ta đạp chặt dưới chân.

"Đói sao? Liếm sạch bùn đất trên giày ta, ta sẽ cho tỷ ăn."

Ả ta dùng mũi giày nâng cằm ta lên, ánh mắt oán độc khiến người ta kinh hãi.

Ta từ từ ghé đầu lại gần.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ả ta vẫn đang cười.

"Nếu mẹ tỷ đã c.h.ế.t nhìn thấy bộ dạng này của tỷ, e rằng ở dưới suối vàng cũng không được yên ổn."

Ta há miệng, cắn chặt vào chân ả ta.

Cắn đến ê buốt cả răng, cắn đến khi nếm được mùi m.á.u tanh trong miệng.

Kiều Oanh hét lên thảm thiết, đám người hầu xông lên đánh ta.

Đúng lúc này, không biết từ đâu bay ra viên đá ném vào bọn họ.

Mọi người đầu rơi m.á.u chảy, kêu la thảm thiết, kinh hoàng đỡ Kiều Oanh chạy trối chết.

Giữa cơn mưa như trút nước, một cây ô che trên đầu ta.

Người đến là một thiếu niên tuấn tú cao ráo.

Ta cố gắng ngẩng đầu lên.

Chiếc ô che khuất hơn nửa gương mặt hắn.

Ta chỉ nhìn thấy chiếc cằm như ngọc và miếng ngọc bội khắc chữ "Vệ" bên hông hắn.

Lúc đó ta sống rất khổ sở.

Cha đón ta về phủ, chẳng qua là thấy ta có chút nhan sắc, chờ dịp bán đi mà thôi.

Sau lần đó, ông ta lại quan tâm ta hơn một chút.

Chủ mẫu và muội muội cùng cha khác mẹ cũng kiềm chế hơn nhiều, nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn lộ ra vẻ oán hận.

Bao nhiêu năm qua, ta đối với Vệ Tuân.

Bắt đầu từ chiếc ô đó, luôn luôn là thật lòng.

Bây giờ, cũng chính là chiếc ô này.

Bị gió rét cuốn lên, xoay tròn giữa đất trời, cuối cùng chìm xuống hồ.

3

Vài ngày trước, Vệ Tuân đến phủ gặp ta.

Ta đến không đúng lúc, bắt gặp Kiều Oanh đang rót trà cho hắn.

"Biểu tỷ thông minh hơn muội nhiều, vận may cũng cực kỳ tốt, ngày đó cha muốn gả tỷ ấy cho Trung Dũng Hầu năm mươi tuổi làm kế thất, tỷ ấy lại khéo léo, đêm đó nói gì cũng phải ở lại chùa miếu trên núi, không ngờ thật sự gặp may, từ đó bám lấy công tử. Giờ đã năm năm trôi qua, tỷ ấy ngày đêm mong được gả vào Vệ phủ."

Lúc đó Vệ Tuân nói như thế nào, ta nhớ rất rõ.

Ánh nắng lệch đi một chút, chiếu lên bàn tay hắn đang nắm chặt chén trà.

Giọng hắn vọng ra từ cửa sổ giấy xanh.

"Nếu ta thật sự muốn cưới nàng ta, thì sẽ không trì hoãn vô cớ suốt năm năm."

Hôm đó, ta lấy cớ thân thể không khỏe, không gặp lại hắn nữa.

Năm năm qua tự tay nấu canh, thêu thùa, điều chế hương liệu cho hắn, dường như đều trở thành trò cười.

Nửa đêm mộng mị, ta luôn mơ thấy mẹ năm đó nằm trên giường bệnh, m.á.u bà ấy phun ra làm ướt khăn thêu.

Bà ấy gọi ta từng tiếng, giọng the thé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ech-day-gieng-trang-tren-troi/chuong-2.html.]

"Đều tại mẹ nhìn nhầm người, nếu mẹ làm thiếp, con sẽ là con thứ, cả đời sẽ bị người ta chà đạp dưới chân một cách thấp hèn."

Chớp mắt, lại mơ thấy Vệ Tuân che ô trong mưa, cau mày nhìn ta một cách chán ghét.

Tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

Cuối cùng ta cũng tỉnh táo hoàn toàn.

Vệ Tuân, ta không gả cho ngươi nữa.

Tỉnh táo lại, ta thẳng lưng, vén rèm bước vào.

Gió lạnh rít gào trên lầu, cuốn tung tấm khăn che mặt của ta.

Trong phút chốc, mọi người đều im bặt.

Vệ Tuân cứng đờ hàm, hắn ngẩng lên, ánh mắt chạm phải ta.

Trong mắt có chút lúng túng.

Bông tuyết tan chảy trên hàng mi, thấm ướt đáy mắt.

Trước khi đến đây, ta đã cất hôn thư của chúng ta trong tay áo.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú đó.

Ta bình tĩnh hành lễ:

"Vệ công tử."

Ba chữ này vừa thốt ra, bầu không khí có chút căng thẳng kỳ lạ.

Những người còn lại đều nhìn ta và hắn với vẻ mặt khó hiểu.

Ta tiến lên một bước, bình tĩnh nói:

"Hôm nay ta đến đây, là có một chuyện muốn nói.

"Hôn ước của hai chúng ta, cứ thế mà thôi đi."

Tay hắn nắm chặt chén rượu đến mức trắng bệch, nhưng vẫn thản nhiên nhướng mắt đánh giá ta.

Mọi người đều không dám lên tiếng.

Vệ Tuân cúi đầu nhìn rượu trong chén, sắc mặt có chút khó coi.

"Vì sao?"

Ta mỉm cười xa cách, đem những lời hôm đó nói lại nguyên vẹn:

"Nếu Vệ công tử thật sự muốn cưới ta, thì sẽ không trì hoãn vô cớ suốt năm năm.

"Ta tuy là nữ nhi, nhưng cũng có chút lòng dạ, nếu công tử nói với ta sớm hơn, nhất định sẽ không chờ đợi vô ích suốt năm năm."

Sắc mặt hắn tái nhợt, kinh ngạc đứng dậy.

"Kiều Chi, ta..."

Ta vẫn mỉm cười, lấy tờ hôn thư từ trong tay áo ra, đốt trên ngọn nến gần đó.

Vệ Tuân tiến lên hai bước, rồi cả người cứng đờ.

Vẻ mặt bình tĩnh của hắn, từng chút một rạn nứt, nhìn ta chằm chằm, đuôi mắt đỏ hoe.

Tro tàn rơi xuống đất.

Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Ta lùi lại một bước, mỉm cười với mọi người:

"Hôm nay xin mời mọi người làm chứng.

"Từ nay về sau, ta và Vệ công tử, không còn liên quan gì nữa."

 

Loading...