EM GÁI BÌNH HOA VÀ CHỊ GÁI KHOA HỌC - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-08-02 09:48:15
Lượt xem: 105
Tôi đi gặp Tống Triều Văn.
"Lúc này, anh ấy đã là một người đàn ông trưởng thành đầy quyến rũ, khí chất càng thêm ấm áp và điềm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, từng cử chỉ đều toát lên phong thái của người thành đạt.
Một người đàn ông như thế này sẽ thu hút ánh nhìn và sự ngưỡng mộ của vô số cô gái."
Anh ấy nhìn tôi, như thể vừa mới bừng tỉnh từ trong mơ.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
"Em đi mà không nói với anh gì hết, nghe Sơ Vũ nói anh mới biết!"
"Xin lỗi, em đi quá vội vàng, Sơ Vũ thế nào rồi?"
"Anh đang tìm cách giải quyết. Người sai trong chuyện này là vị hôn thê của Cố Mặc Thâm. Chỉ cần Cố Mặc Thâm lên tiếng là mọi chuyện sẽ ổn, nhưng dạo này cậu ta và Sơ Vũ đang chiến tranh lạnh. Hơn nữa, cậu ta cũng không dám từ chối hôn nhân sắp đặt kia, gia đình đối phương và nhà họ Cố đều có thế lực ngang nhau."
"Vậy nên, Sơ Vũ chỉ là vật hi sinh, rõ ràng là bạn gái chính thức lại bị nói thành kẻ thứ ba? Nhưng mà hắn ta có muốn phủ nhận cũng khó, trong điện thoại của Sơ Vũ chắc chắn vẫn còn nhiều bằng chứng."
Tống Triều Văn im lặng.
Một lúc sau, anh ấy nhẹ giọng nói: "Người quản lý của Sơ Vũ là do Cố Mặc Thâm sắp xếp, tất cả những bằng chứng đó đều đã biến mất."
Tôi sững sờ. "Không sao, trong điện thoại của em cũng có."
Vừa dứt lời, một người từ bên cạnh lao vụt qua, cướp điện thoại của tôi rồi chạy mất. Tôi đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng Tống Triều Văn lại giữ tôi lại.
"Vân Khê, đừng đuổi theo, vô ích thôi."
Tôi dừng lại, không tin nổi nhìn Tống Triều Văn, thấy rõ sự xấu hổ, bất lực và né tránh trên khuôn mặt anh ấy.
Tôi bừng tỉnh.
"Tống Triều Văn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-gai-binh-hoa-va-chi-gai-khoa-hoc/chuong-10.html.]
"Xin lỗi..."
Tôi giơ tay lên, tát "bốp" một cái thật mạnh vào mặt anh ta.
Lúc này, có một người phụ nữ chạy ra từ sau cây cột, lo lắng xoa mặt Tống Triều Văn.
"Có đau lắm không? Em đã bảo anh đừng nặng tình cũ như thế mà anh cứ khăng khăng muốn tới, rõ ràng anh đã không còn nợ họ gì nữa rồi."
Tống Triều Văn gạt tay cô ta ra.
Ánh mắt của người phụ nữ tràn đầy đau buồn và giận dữ, rồi cô ta lại chuyển hết tức giận sang tôi.
"Vệ Vân Khê, xin cô sau này đừng quấy rầy vị hôn phu của tôi nữa. Anh ấy đã bị cô làm liên lụy suốt bao năm rồi, vất vả lắm mới thoát khỏi quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới, cô đừng có làm chậm trễ anh ấy nữa. Anh ấy nuôi các cô bảy năm chẳng lẽ chưa đủ sao? Các cô còn muốn trói buộc anh ấy đến khi nào?"
Tôi nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đó.
Tôi nhận ra cô ta.
Cô ta là Cố Thi Hàm, em gái của Cố Mặc Thâm. Cô nhóc ngày nào giờ cũng đã trở thành mỹ nữ tỏa sáng rồi.
Tống Triều Văn lại trở thành vị hôn phu của cô ta. Anh ta lớn hơn cô ta cả một bó tuổi đó!
Tôi nhìn Tống Triều Văn với ánh mắt ghê tởm, mỉa mai anh ta:
"Luật sư Tống, anh đúng là vẫn thích ‘trâu già gặm cỏ non’ như vậy nhỉ."
Tống Triều Văn tràn đầy thương cảm: "Vân Khê, đừng như vậy, chúng ta đều phải thỏa hiệp với cuộc đời, sớm muộn gì em cũng sẽ như vậy thôi."
Hừ!
Tôi cười lạnh một tiếng, quay lưng bỏ đi.
"Đó là anh, không phải tôi, càng không phải chị em chúng tôi!"