Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Em Gái Giáng Đầu - 1

Cập nhật lúc: 2024-08-12 10:54:03
Lượt xem: 297

Trở về nhà, tôi nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng ở cửa.

Cô ấy tết một b.í.m tóc dài buông xuống trước ngực, đuôi tóc có thắt một dải lụa đỏ.

"Em... là?"

Cô gái nghe tiếng nhìn về phía tôi, trên mặt đầy nước mắt: "Chị."

Cô ấy chạy đến ôm tôi, "Chị, em đã trở về."

Tôi và em gái là chị em sinh đôi, tôi sinh trước cô ấy một phút, bố mẹ đặt tên cho tôi là Giang Thập An, còn em gái là Giang Thập Lạc. Ngụ ý là bình an và vui vẻ.

Lên năm tuổi, mẹ đưa chúng tôi đi chơi, trong lúc mẹ đi đến quầy lấy đồ ăn, tôi và em gái ngồi đợi bên bàn ăn ở cửa. Thằng nhóc bàn bên cạnh làm b.ắ.n sốt cà chua lên áo tôi, tôi lấy giấy lau sạch sẽ, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy em gái đi theo một người nào đó. Tôi vội đuổi theo ra ngoài nhưng không thấy em ấy đâu cả. Vì không có camera giám sát nên rất khó để tìm thấy tung tích của em gái.

Hai mươi năm trôi qua, cuối cùng chúng tôi cũng gặp lại nhau. Tôi vui mừng nhìn bố mẹ nhưng lại thấy sắc mặt của họ u ám và khó coi.

Tôi sững sờ: "Có chuyện gì vậy?"

Em gái tủi thân nấp sau lưng tôi: "Chị ơi, bố mẹ... không tin em là con gái của họ."

"Sao có thể?"

Hai mươi năm trôi qua, cuối cùng chúng tôi cũng gặp lại nhau.

Tôi vui mừng nhìn bố mẹ nhưng lại thấy sắc mặt của họ u ám và khó coi.

2

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-gai-giang-dau/1.html.]

"Sao có thể chứ?"

Vừa mới gặp, tôi gần như đã nhận ra em ấy ngay lập tức. Dù lớn lên khiến các nét trên khuôn mặt thay đổi nhưng lông mày và đôi mắt vẫn vậy, nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra. Hơn nữa, em gái có một nốt ruồi đỏ ở cằm, điều này cũng trùng khớp với cô gái trước mặt.

"Bố, mẹ, đây chính là em gái con, chính là Giang Thập Lạc." 

Tôi lấy báo cáo xét nghiệm ADN trong túi ra. Ngay khi em gái vừa liên lạc, tôi lập tức đi làm xét nghiệm với em ấy. Hôm nay sau khi có kết quả, tôi liền bảo em ấy đến thẳng nhà để sớm gặp lại bố mẹ. Còn tôi mang theo báo cáo, vội vàng từ bệnh viện chạy về nhà. Biểu cảm của bố mẹ thay đổi, họ nhìn nhau. Mẹ đỏ hoe mắt, không dám tin: "Thật sự là Lạc Lạc sao? Lạc Lạc đã trở về rồi?" Bố cũng lau nước mắt ở bên cạnh: "Thật tốt quá."

"Em gái, những năm qua em sống thế nào?"

Em ấy cúi đầu nhìn xuống đất: "Sau khi em bị lạc, em được một bà lão nhận nuôi. Nhà bà nghèo lắm, bữa đói bữa no. Bà ấy có một đứa cháu trai, lần nào có gì ngon cũng cho nó trước, em chỉ được ăn đồ thừa của nó. Nếu nó không vui còn đánh em nữa."

Tôi càng cảm thấy có lỗi với em gái. Hai mươi năm xa cách, tôi không dám tưởng tượng em ấy đã phải chịu đựng những gì.

"Giờ thì mọi chuyện đã ổn rồi." Tôi ôm lấy em ấy, "Mấy năm nay việc kinh doanh của gia đình ngày càng tốt lên, hiện giờ bố đã giao công ty lại cho chị. Giờ em đã về rồi, hai chị em mình sẽ cùng nhau quản lý, từ nay về sau sẽ toàn là những ngày tháng tốt đẹp."

"Không được!" Mẹ kéo tôi sang một bên, "Lạc Lạc vừa mới về, chưa quen biết gì cả, đến công ty chỉ tổ vướng chân con thôi."

Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào tôi, tỏ vẻ không đồng ý cho em gái đến công ty.

Tôi theo bản năng gật đầu: "Vâng..."

Lúc này, em trai tôi, Giang Hồi, còn đang học lớp 12, đi học về. Nó nhìn chằm chằm vào Giang Thập Lạc với vẻ cảnh giác.

"Tiểu Hồi, đây là chị hai của em, là chị em sinh đôi với chị." Tôi giải thích với nó.

"Đồ nhà quê, nhìn quần áo cô ta mặc kìa, xấu c.h.ế.t đi được!" Giang Hồi khinh khỉnh bỏ đi, "Cô ta mới không phải chị tôi!"

Loading...