EM GÁI LÀ NGÔI SAO MẠNG - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-05 01:52:19
Lượt xem: 2,010
4
Trong góc khuất, bà thu lại nụ cười gượng gạo, trừng mắt dữ dằn nhìn tôi.
Tôi biết bà đang trách tôi vì không đánh dấu phiên âm cho lời quảng cáo.
Em gái tôi ăn xong cả túi thức ăn cho chó độc hại, hài lòng chép miệng.
Tôi vội đưa nước đã chuẩn bị sẵn cho nó uống, nhưng bị mẹ tát cho rơi xuống đất, mắng tôi một trận nữa.
"Mộng Lộ thích uống cola, lấy cola cho em!"
"Cái gì cũng không làm nên hồn! Cần mày làm gì!"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, lập tức lấy vài chai cola lạnh từ tủ lạnh đưa cho em.
Nhìn Mộng Lộ uống ừng ực, bụng phình ra như cóc.
Mẹ nhìn lượng giao dịch tăng vọt trên màn hình, cười không ngậm được miệng.
"Ai ya, một đơn được 80 tệ, tổng cộng có tới ba trăm đơn!"
Buổi phát sóng đầu tiên về thức ăn cho chó độc hại, cách ăn thô bạo của Mộng Lộ đã khiến khán giả sốc, họ điên cuồng đặt hàng ủng hộ.
Mẹ chỉ trong một ngày đã nhận được 24 nghìn tệ tiền hoa hồng quảng cáo.
Tối đó, Trần Mộng Lộ như thường lệ ăn khuya xong thì đi ngủ.
Em gái tôi lười biếng như heo, ăn xong hai cân thức ăn cho chó, còn vội vàng ăn hết chiếc bánh kem lớn mẹ thưởng cho.
"Ai biết bà chị hôi hám có trộm ăn lúc tôi ngủ không!"
Em vừa nhai ngấu nghiến bánh kem lớn trên bàn, vừa nhìn tôi như kẻ trộm.
Nghe thấy vậy, bố cười ha hả, mẹ cầm điện thoại quay lại toàn bộ, mắt lóe lên tia phấn khích.
"Không tồi, không tồi, câu này cắt vào video, thể hiện tình chị em thắm thiết."
Để xây dựng hình tượng hoàn hảo cho Trần Mộng Lộ, mẹ hầu như 24 giờ không rời tay điện thoại, quay phim mọi sinh hoạt hàng ngày.
Nắm tay tôi bất giác siết chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-gai-la-ngoi-sao-mang/chuong-4.html.]
Ai tình chị em với nó! Ai thèm ăn đồ của nó!
Tôi nhìn bố mẹ vô dụng trước mặt không hề quan tâm đến mình, nhớ lại kiếp trước, Trần Mộng Lộ cũng từng nói những lời tương tự.
Người tham ăn thường giữ của, Trần Mộng Lộ cũng không ngoại lệ.
Mỗi ngày tan học về nhà, nó luôn đi một vòng kiểm tra nhà bếp, đặc biệt là thùng rác xem có vứt đồ ăn không.
Một lần tan học, bạn học mời tôi uống một cốc trà sữa, tôi vứt rác trong thùng ở phòng khách.
Nửa đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ say, bị nó đá một phát vào bụng tỉnh dậy, n.g.ự.c bầm tím, đau đến không kêu được.
Em cầm ly trà sữa uống dở từ thùng rác, đứng trước giường tôi, ánh mắt u ám.
"Sao chị dám uống trộm trà sữa của tôi! Chị dựa vào đâu mà ăn đồ của tôi!"
"Mọi thứ trong nhà này đều là của tôi! Của tôi!"
Khi nó hét lên, khuôn mặt hơi béo trông thật hung dữ như người trưởng thành.
Sự việc kết thúc bằng việc tôi quỳ gối xin lỗi nó và hứa "chỉ ăn đồ trong tủ lạnh khi được em cho phép".
Lúc đó, cảnh tôi quỳ gối cũng bị mẹ quay lại, đăng lên mạng xã hội, trở thành đề tài bàn tán của các cô bác.
Chưa kịp cứu vãn lòng tự trọng tan vỡ của tôi, cơ thể tôi đã phát tín hiệu nguy hiểm.
Trần Mộng Lộ ăn nhiều, cơ thể to béo, cú đá của nó dùng hết sức, làm gãy xương sườn bảo vệ tim của tôi, suýt nữa tôi mất mạng.
Tôi đột nhiên ngất xỉu trong lớp, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Được thầy cô và bạn bè đưa đến bệnh viện, ngoài trời mưa như trút nước.
Tôi nằm lẻ loi trên giường bệnh cấp cứu, không có ai chăm sóc.
Mẹ nói bà đang giúp Trần Mộng Lộ làm bài tập.
"Gãy một xương sườn thôi mà, trời mưa, tiền xe đắt lắm! Tao không đi đâu ha."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng bận rộn, tôi hít mũi, nước mắt âm thầm thấm ướt gối.
Trần Mộng Lộ ngốc nghếch học lớp 4, kiểm tra ngữ văn chỉ được 38 điểm, giúp nó làm bài tập có ích gì...