EM GÁI THÂN MẾN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-29 17:26:10
Lượt xem: 775
Nhưng đột nhiên khó xử nói: “Xin lỗi, hạn mức chuyển tiền tháng này đạt giới hạn rồi.”
Biên Mục nằm trong lòng tôi kêu liên tục, người đàn ông đưa tay giật cún cưng về.
“Cô đùa tôi à? Hôm nay bố mày sẽ thịt con ch.ó này ngay lập tức.”
“Ấy ấy! Đại ca đừng nóng giận, hay như này đi, tôi có một chiếc đồng hồ đeo tay dành cho đàn ông, mấy ngày trước mới tậu được hết chín vạn tệ, là quà sinh nhật chuẩn bị tặng cho bạn bè.”
“Trước hết tôi đưa chiếc đồng hồ này cho anh cầm, đợi đến tháng sau hết hạn mức chuyển tiền thì tôi sẽ chuyển tám vạn cho anh ngay lập tức rồi anh trả lại chiếc đồng hồ cho tôi, được không?”
Nói xong tôi về nhà cầm chiếc đồng hồ đến, người đàn ông nhận lấy rồi ngắm nghía một hồi, logo trên món đồ xa xỉ sáng đến chói mắt, có vẻ giá cả món đồ này không hề rẻ chút nào.
Cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Sau khi về đến nhà, em gái chửi tôi là người tiêu tiền như rác rồi gọi điện cho mẹ nói tôi chỉ biết tốn tiền lên một con chó, không hề đau lòng cho người em gái này.
Cô ta khóc lóc đến đáng thương, dường như tôi đã làm ra chuyện gì đó mang tội ác tày trời với cô ta vậy.
Mẹ ở đầu dây bên kia chửi rống lên.
Tôi cho Biên Mục uống nước và ăn tối rồi mới nhìn em gái.
“Chị nhắc nhở em một chút, nhà chị có lắp camera giám sát.”
Tôi chỉ về hướng camera giám sát trong góc tường.
“Em cướp lấy vòng cổ vàng của Biên Mục rồi mở chốt cửa thả chó ra ngoài, những chuyện này chị đều biết. Chị không muốn so đo, không có nghĩa em có thể xem chị như kẻ ngu mà lừa gạt.”
“Đúng rồi, còn sợi dây chuyền vàng trên cổ em, là bán vòng cổ của Biên Mục đi rồi mua đúng không?”
Tiếng khóc của em gái ngừng lại, trợn tròn hai mắt không dám tin.
“Chị theo dõi em?”
“Đây là nhà chị.” Tôi nhắc nhở cô ta lần nữa: “Vẫn luôn có camera giám sát, chỉ là em không nhìn thấy thôi.”
“Hóa ra chị lại đề phòng em như kẻ trộm! Thế mà em còn nói đỡ giúp chị bao nhiêu năm! Mẹ nói không sai, chị đúng là một con sói mắt trắng!”
Em gái cực kỳ tức giận, cầm túi xách lao ra cửa.
Vừa khéo, tôi đỡ phải nghĩ cách đuổi cô ta đi.
Nhưng trước khi cô ta rời khỏi nhà, tôi đã ngăn lại: “Trộm cắp số tiền lên đến ba ngàn có thể lập án, em muốn ngồi tù sao?”
Cô ta càng tức giận hơn: “Chỉ vì một sợi dây chuyền mà chị muốn tống em gái ruột vào tù?”
Cuối cùng cô ta vẫn phải ngoan ngoãn tháo sợi dây chuyền xuống rồi nổi giận đùng đùng rời đi.
Đúng như dự đoán, sau khi em gái rời đi không lâu, mẹ tôi đã gọi điện đến.
Lần này tôi không muốn nghe bà ta chửi bới nên trực tiếp từ chối cuộc gọi rồi kéo số điện thoại của bà ta vào danh sách đen.
Làm xong tất cả mọi việc, tôi cắm một chiếc thẻ nhỏ vào máy tính.
Bắt đầu kiểm tra camera giấu kín.
Không tồi, tôi đã cài camera giấu kín trong chiếc đồng hồ đeo tay thế chấp ở nhà người đàn ông kia.
Mà tôi chắc chắn người đàn ông này sẽ phải đeo đồng hồ mấy ngày để thỏa nguyện một chút.
Chỉ cần tôi không chuộc lại đồng hồ, camera giấu kín vẫn có thể theo dõi được.
Quả nhiên, trên màn hình xuất hiện hình ảnh phòng khách trong nhà người đàn ông đó.
Hắn sắp lấy được tám vạn nên đã phấn chấn liên lạc với người “mua hàng”.
Tôi im lặng nhìn hình ảnh, thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình, tôi vô thức nắm chặt tay.
Lũ tội phạm khốn kiếp này, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào chạy thoát.
7.
Tôi gửi tư liệu video đến cục, ai ai cũng bị sốc.
Chỉ thấy trong tầm hầm tăm tối u ám toàn là những cô gái trẻ tuổi và bé gái tuổi còn rất nhỏ.
Họ hoảng sợ chen chúc trong chiếc lồng sắt, bị xích sắt còng tay chân lại giống như những con lợn bị nhốt trong chuồng.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-gai-than-men/chuong-4.html.]
Nhưng hình ảnh này chỉ thoáng qua, camera giấu kín được nhét vào túi áo của người đàn ông 302, hình ảnh thay đổi, cuối cùng dừng lại ở trước mặt một người con gái xinh đẹp gầy gò.
“Dù sao mày cũng sắp bị bán đến vùng nông thôn hẻo lánh rồi, không bằng thỏa mãn tao trước đi!”
Cô gái quỳ xuống khóc lóc cầu xin hắn bỏ qua cho mình nhưng lại bị nắm tóc lôi vào căn phòng tối om, ngay sau đó là tiếng gầm hưng phấn như dã thú của người đàn ông và tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của cô gái.
Rồi hình ảnh tối om im bặt, tôi gập máy tính xuống tạm ngừng lại.
Sắc mặt đội trưởng tái mét: “Những phần tử tội phạm này cũng quá điên dại rồi, dám buôn bán trẻ em phụ nữ một cách trắng trợn như vậy.”
Lão Triệu đập mạnh xuống bàn: “Súc sinh! Phải bắt những tên tội phạm gan to bằng trời này về quy án!”
“Nếu đã theo dõi được dấu vết của bọn chúng thì cứ tiếp tục theo dõi, chúng ta phải cứu được những người bị bắt cóc.”
Đội trưởng bắt đầu phân công nhiệm vụ: Lão Triệu phụ trách dẫn người tiến hành nổ mìn đánh tầng hầm đồng thời phải đảm bảo an toàn cho nạn nhân.
Trình Tuyết phụ trách an ủi tâm lý cho nạn nhân đề phòng họ xuất hiện một số ám ảnh tâm lý.
Các tiền bối bắt đầu bàn bạc, không chỉ phải giải cứu những người bị bắt cóc mà còn phải bắt được hết bọn tội phạm và ngăn chặn hoàn toàn tội ác này.
Sau cuộc thảo luận, đội trưởng lại lập ra một kế hoạch nữa rồi phân công nhiệm vụ.
Đầu tiên phải xác định rõ nơi các nạn nhân bị nhốt, cố gắng hết sức đảm bảo an toàn cho nạn nhân.
Hình ảnh camera giấu kín lại hiện lên, trên màn hình là khung cảnh trong biệt thự nhưng cũng không thể biết được chính xác vị trí cụ thể.
Nhưng ngay sau đó đội trưởng đã phân tích cho tôi và Trình Tuyết bố cục của toàn bộ biệt thự qua từng khung hình.
Hướng phòng quen thuộc, diện tích, chiều dài hành lang, độ cao cửa sổ…
Giống hệt nơi tôi và Trình Tuyết bị giam ở kiếp trước!
Lúc đó chúng tôi chỉ loáng thoáng nghe được lũ tội phạm nói về địa điểm, cũng không rõ nơi chúng tôi bị giam ở đâu.
Hôm nay, kết hợp với hình ảnh camera giấu kín quay được, chúng tôi có thể chắc chắn, nơi này chính là một căn biệt thự ở ngoại ô phía tây.
Tôi đang suy nghĩ làm cách nào để nói ra tin tức thu được ở kiếp trước một cách hợp lý thì Trình Tuyết đã lên tiếng:
“Khoảng thời gian trước tôi nhận được báo án. Người báo án nói con gái anh ấy mất tích gần một căn biệt thự màu đỏ ở ngoại ô phía tây, có lẽ chúng ta có thể kiểm tra nơi đó một chút.”
“Đội trưởng, cháu đề xuất đi kiểm tra biệt thự ở ngoại ô phía tây.” Tôi cũng lập tức nói.
Có được ký ức từ kiếp trước, nếu có thể trực tiếp tham gia nhiệm vụ, tôi nghĩ có thể sự bán công bội(1).
(1) 事半功倍 [shìbàngōngbèi]: Mang hàm ý chỉ cần bỏ ra một nửa công sức nhưng nhận được thành quả gấp đôi.
“Không được! Nếu nơi đó là nơi giam giữ các nạn nhân thật thì chắc chắn có rất nhiều người canh gác. Nếu cháu bị phát hiện thì e rằng ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.”
Tôi chỉ vào số hiệu cảnh sát trên bả vai.
“Cháu xin thề trước danh dự của bố.”
Và xin thề trước cả tính mạng của tôi.
“Tuyệt đối sẽ không hành động liều lĩnh.”
“Tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất kỳ tên tội phạm nào!”
Đội trưởng im lặng, một lát sau mới hỏi tôi: “Cháu đã nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi ạ!”
“Ngộ nhớ xảy ra điều bất trắc…”
“Sẽ không có bất trắc!”
8.
Giống như kiếp trước, tôi tham gia nằm vùng lần này.
Mọi người tham gia nhiệm vụ vô cùng bận rộn gấp rút, đồng thời cuối cùng đã xác nhận, biệt thự ở ngoại ô phía tây chính là nơi lũ tội phạm giam giữ các nạn nhân.
Nhưng từ trước đến giờ, ông trùm đứng sau không hề lộ mặt.
Trong phòng họp, lông mày đội trưởng nhíu chặt, bầu không khí nghiêm túc đến ngột ngạt.
“Theo dõi hai tháng, trước mắt chỉ điều tra ra được người đàn ông 302, Từ lão tam và lão đại của hắn, nguồn “hàng” của chúng được cung cấp liên tục, chắc chắn phía sau có ông trùm lớn hơn!”